Khuôn mặt xinh đẹp của cô bị anh thô bạo giữ lại. Anh gằn giọng nói với cô
"Tôi hỏi em lần cuối, người đàn ông đó rốt cuộc là ai? Em tốt nhất nên nói"
"Anh muốn biết chứ gì. Được, tôi sẽ nói cho anh biết. Anh ta chính là anh họ của tôi. Vậy đã được chưa, bây giờ anh mau buông tôi ra"
Sau khi biết người đàn ông kia là anh họ của cô, Phó Vũ Hàn thở phào nhẹ nhõm. Anh từ từ buông tay cô ra
Đứng nghe lén bên ngoài, Lâm Mẫn Nhi đã nghe hết được những gì hai người bọn họ nói. Bỗng nhiên cô bị nhấc bổng lên.
Phong Vĩnh Kỳ bế cô trên vai, anh nói:
"Bảo bối, nghe lén người khác nói chuyện là không tốt. Mau theo tôi về phòng thôi"
"Nè Phong Vĩnh Kỳ, anh mau thả tôi xuống"
Vừa nói, tay cô vừa đánh vào lưng của anh.
Bế cô vào phòng, đặt cô ngồi xuống giường. Anh ôm chặt lấy eo cô. Hôn đôi môi đỏ như hoa hồng. Cô ngạc nhiên liên tục đánh vào ngực anh. Lát sau, anh buông đôi môi cô ra mới phát hiện nó đã đỏ lên. Cô lấy tay lau đi những dấu vết lúc nãy.
Anh nói:
"Sau này mỗi ngày em đều phải hôn tôi"
Không bao giờ
"Vậy cũng được. Vậy thì em chuẩn bị tiễn tên Phương Nguyên qua Châu Phi đi là vừa"
"Anh dám uy hiếp tôi sao?"
Phải
"Anh đúng là tiểu nhân"
Nghe cô nói vậy, anh mỉm cười rồi nói với cô
"Tôi chưa từng nhận bản thân mình là quân tử"
Anh...
Cô tức giận bỏ đi xuống dưới nhà. Thấy Trần Băng chuẩn bị về, cô nhanh chóng chạy đến nói:
"Trần Băng, cậu định về à?"
"Ừ, mà môi cậu bị gì mà đỏ hết vậy?"
"Lúc nãy tớ sơ ý bị té, môi bị đập xuống đất"
Không sao chứ?
Tớ ổn
"À mà Mẫn Nhi, sao tớ không nhìn thấy em gái của Phong Vĩnh Kỳ vậy?"
"Cô ta sao, giờ này hẵn còn ngủ trong phòng"
Thôi tớ về đây.
Tạm biệt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!