Tác phẩm: Sông băng dần ấm
- chương 48
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Mấy hôm không về nhà, Lâm Tri Dạng nhắn tin cho Úc Triệt xong là chìm vào sofa, "Đã quá đã, nhà mình thoải mái nhất."
Mạnh Dữ Ca tin mới lạ: "Nhà thoải mái đến đâu cũng không bằng nơi có mỹ nữ."
Nhắm mắt nở nụ cười ngốc nghếch, nghiêng đầu: "Nói câu nào đúng câu đó."
Úc Triệt nói "nhớ em" đó, thật là đáng yêu quá đi.
Huhu, muốn chọc chọc cái mặt ai đó.
Mạnh Dữ Ca mua mấy món đặc sản bên kia, vừa rồi bên nhà Úc Triệt đã định lấy ra nhưng Lâm Tri Dạng bảo Úc Triệt không ăn.
Lâm Tri Dạng thuận tay mở một túi, "Lúc nãy đưa Hà Thấm về có nói gì không?"
Say đến mức đó vẫn không tận dụng cơ hội để tỏ tình?
Mạnh Dữ Ca lấy đồ trong vali ra, không nhìn lên: "Không gì, mấy lời trẻ con thôi."
Không gì là có gì, Lâm Tri Dạng thấy bất lực. Hơn có mấy tuổi đời mà cứ bảo người ta trẻ con này, trẻ con nọ? Cô nhỏ hơn Úc Triệt năm tuổi nhưng chưa bao giờ nghe Úc Triệt bảo cô trẻ con.
Tư duy của Mạnh Dữ Ca bắt đầu lạc lõng.
Lúc đưa Hà Thấm đến cửa, biết trong nhà có người: "Em vào đi, ngủ sớm."
Hà Thấm không chịu thua, một hai giữ chặt tay Mạnh Dữ Ca, mùi rượu cứ thoang thoảng trong gió, nghiêm túc: "Chị tổ trưởng, tính từ ngày hôm nay, em sẽ đợi nửa năm."
Đèn hành lang mơ hồ, hai người chỉ cách xa nhau gang tất, hơi thở như hoà quyện vào nhau. Tuy rượu thôi thúc xao động nhưng không dám vượt qua.
Mạnh Dữ Ca thôi giả ngu.
Hà Thấm muốn đợi nửa năm, nếu không đáp lại thì sẽ đi.
Hà Thấm đã nói rõ và chỉ có nửa năm để suy nghĩ.
Mấy lời của Úc Triệt và Lâm Tri Dạng là đẩy thuyền trên sông hay thêm dầu vào lửa?
"Xem xem mà làm."
Về nhà, Lâm Tri Dạng và Úc Triệt bắt đầu yêu xa, tuy chỉ mất mấy chục phút đi xe.
Ngày nào Lâm Tri Dạng cũng gọi cho Úc Triệt trước khi ngủ, kể về hôm nay làm gì, ăn gì. Một ngày nọ, trước khi cúp máy, Úc Triệt bỗng nói: "Hát cho chị nghe."
Lâm Tri Dạng im lặng hai giây, chọn bài hát ru ngủ của Lỗ Tấn.
"Con voi hồng là con voi nhỏ, con voi hồng hồng, con voi nho nhỏ..."
(Lỗ Tấn tiên sinh nói rằng, con người cần phải học ở voi. Thứ nhất, da phải dày, đâm một nhát, chảy ra ít máu cũng chẳng sao. Thứ hai, chúng ta phải mạnh mẽ dẻo dai mà bước. )
Hai câu đầu, tuy Úc Triệt cố gắng nhịn nhưng tiếng cười vẫn thoáng hiện lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!