Chương 11: (Vô Đề)

Trên màn hình di động Lâm Tri Dạng vẫn giống bộ dáng như khi phát sóng trực tiếp, chỉ là người xem từ nhiều người giờ đây chỉ còn một mình Úc Triệt.

Khuôn mặt vờ giận dỗi, làn da trắng nõn tinh tế, long mi cong vút, mũi cao thẳng tắp, nhưng miệng vẫn mỉm cười ngọt ngào nhìn Úc Triệt.

Phảng phất như một con tiểu linh thú về đêm yếu khí, nhưng rất đáng yêu.

Úc Triệt mặc trên người bộ đồ ngủ tay dài màu đen, cúc cài đến nất trên cùng, nhìn bộ dáng thực nghiêm cẩn.

Này đúng là bộ dáng cấm dục rồi.

Lâm Tri Dạng cười, nhớ tới vừa rồi phát sóng trực tiếp không nhịn được có cùng fans nói về Úc Triệt, đương nhiên là người kia không hề hay biết.

Úc Triệt thấy cô không nói lời nào, chỉ ngây ngốc cười, nhịn xuống cảm giác thõa mãn đang từ từ dâng lên trong lồng ngực, bình tĩnh hỏi: "Cười cái gì?"

Lâm Tri Dạng nghiền ngẫm từng chữ một: "Muốn cười thì cười, cái này cũng phải báo cáo sao ạ? Em cũng không giống Úc lão sư xưa nay đều ít nói ít cười."

Biều cảm của Úc Triệt không nhiều lắm, những cảm xúc như vui mừng tức giận hình như đều không có duyên với nàng.

Thiếu thốn biểu cảm cũng có nhiều chỗ tốt, trên mặt Úc Triệt cơ hồ không có nếp nhăn, cho dù ánh đèn ngủ chiếu sáng lên gương mặt của nàng, Lâm Tri Dạng cũng không thể tìm ra bất kì khuyết điểm nào.

Thế nên nhìn được nửa chừng, cô thực không thể nhịn được mà muốn thỉnh giáo Úc Triệt: "Chị bảo dưỡng như thế nào thế? Chỉ em với."

Biểu tình thiếu kiên nhẫn và bối rối của Úc Triệt thực sự đặc sắc, như thế muốn nói "Em có bệnh sao".

Đôi mắt đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, mỗi lần Lâm Tri Dạng tươi cười, nhìn kỹ dưới khóe mắt đã có vài nhếp nhăn nho nhỏ.

Mà Úc Triệt lớn hơn cô năm tuổi, trạng thái so với cô lại quá tốt.

Này thật không công bằng!

Úc Triệt nào biết rằng trong đầu nhỏ Lâm Tri Dạng lại hiện ra ý nghĩ cổ quái này, xem cô không có chuyện gì quan trọng, liền đặt di động lên giá đỡ ở trên bàn, giải phóng đôi tay, dùng máy tính tiếp tục soạn giáo trình.

Nàng tiện tay đặt xuống, cũng không cố tình chọn góc độ, Lâm Tri Dạng chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt cùng lỗ tai nhỏ của nàng.

Tiếng gõ phím của nàng rất có quy luật, cũng rất vô tình.

Lâm Tri Dạng bất đắc dĩ vùi mặt vào gối.

Nếu mà nói về người không hiểu phong tình nhất, Úc Triệt đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất.

Nghe tiếng gõ phím chợt dừng lại, cô làm nũng khẽ r3n rỉ nói: "Làm sao mà hôm nay mới thứ bảy vậy trời, em nhớ chị quá."

Cách một màn hình di động, bất kể là tin nhắn hay là gọi video, Úc Triệt đều thật lạnh nhạt.

Thấy được sờ được, tốt xấu còn có thể đào từ tảng băng ra được chút cảm xúc khác, đọc vị biểu cảm của Úc Triệt luôn là thứ mà Lâm Tri Dạng hứng thú yêu thích nhất.

Lặng im vài giây, thanh âm trầm thấp của Úc Triệt truyền tới: "Còn bốn ngày thôi, sẽ rất nhanh."

Còn bốn ngày, không phải là "ngày mai gặp".

Dù không phải là đáp án mong muốn, nhưng Lâm Tri Dạng đã sớm đoán được, ngoan ngoãn thu hồi chờ mong không thực tế.

Muốn Úc Triệt ngày mai ra cửa là không có khả năng, nào có nhiều lần phá lệ như vậy, lần đó chỉ là dỗ cô mà thôi.

Tâm tin có chút hạ xuống, ghé đầu vào gối bông, không nói nửa lời.

Úc Triệt bận rộn một lúc không nghe được động tĩnh, cho rằng cô đã cúp máy, dừng tay gõ phím lại, dời sang nhìn lên màn hình di động.

Thấy Lâm Tri Dạng cũng không có cúp, mà là sâu xa nhìn chằm chằm vào màn hình, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, "Không vui sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!