Chương 10: (Vô Đề)

Sau nửa giờ trò chuyện, buổi phát sóng trực tiếp đã đi đúng hướng sau khi lạc đề ngàn dặm.

Theo kịch bản mà trợ lý viết, bây giờ bắt đầu trả lời các câu hỏi của độc giả.

Câu thứ nhất: Câu trích dẫn trên trang tiêu đề là viết cho ai xem vậy ạ?

Vấn đề này muốn trả lời thành thật thì không có khả năng, Lâm Tri Dạng muốn giữ cho riêng mình, chỉ có thể trả lời một đáp án tiêu chuẩn: "Viết cho các bạn đó, muốn cho mọi người đối diện với tình yêu dũng cảm hơn một chút."

Cũng thật vậy, cô hy vọng mỗi một người, đều có thể thoải mái chấp nhận tình yêu.

Quan trọng nhất chính là, muốn Úc Triệt nàng có thể dũng cảm một chút, từ cơ thể đến tâm hồn đều chấp nhận cô, không lãng phí mỗi ngày ở bên nhau.

Cô có thể kiên nhẫn chờ, nhưng không muốn hy vọng xa vời không lời hẹn ước, không chút hy vọng mà chờ mà đợi.

Cuốn sách này như lời thúc giục gửi đi, Úc Triệt xem nhất định có thể hiểu được.

Có người hỏi: "Dạng Dạng cũng dũng cảm sao?"

Lâm Tri Dạng thuận miệng liền đáp: "Tôi vẫn luôn là dũng sĩ mà."

Một màn hình "Nữ sinh trung học tự nhiên lại yêu đương, này phải unfollow ngay." lướt qua.

Lâm Tri Dạng ha ha cười khúc khích có lệ cho qua.

Câu thứ hai: Cảm giác trong sách có rất nhiều khoảng khắc ngọt ngào ám muội, không biết có phải do tôi nghĩ quá hay không, hay là do Dạng Dạng đang len lén phát đường vậy nhỉ?

Lâm Tri Dạng tiếp tục trả lời một cách "chân thành": "Có ám muội sao? Chao ôi, có lẽ vì bản thân tôi chính là chiếc bánh ngọt nhỏ, nên tôi viết cái gì cũng có vị ngọt nha."

Những độc giả lâu năm nghe liền không thấy đúng, nhắc nhở lại cho đúng: "Như mọi người đều biết, những gì lão Lâm nói trong buổi phát sóng đều có thể sánh như một câu chuyện cổ tích."

Câu chuyện cổ tích thì sao ạ? Là đều không có thật.

Lâm Tri Dạng bật cười ồ lên, to đến nổi hàng xóm kế bên cũng muốn dọn đi.

Một tài khoản có ID tên là "Cây vải vị kẹo bạc hà" đặt ra một câu hỏi: Tác giả thích phần nào trong cuốn sách này nhất ạ?

Lâm Tri Dạng đọc lên cái tên này nháy mắt cong mắt cười: "Cái tên này rất hay nha."

"Cơ mà cho tôi hỏi cuối cùng là quả vải hay là vị bạc hà vậy ạ?"

Sau khi trêu chọc xong, ánh mắt cô nhu hòa lại, khí chất phảng phất đã thay đổi, mái tóc màu nâu hạt dẻ xõa lướt trên gọng kính vàng, hơi xoăn nhẹ, dáng vẻ vừa thanh nhã lại chân thành.

"Phần yêu thích nhất của tôi là đoạn ngày 9 tháng 10 năm ngoái, đó là một ngày đáng nhớ, nhưng tôi viết không tốt lắm, không thể diễn tả hết được loại cảm giác đó."

Một số độc giả lâu năm lập tức giải thích, rằng Lâm Tri Dạng là một người rất coi trọng tình bạn, bởi vì ngày đó cô chủ yếu viết về chuyện của Minh Tiêu Kiều và nhóm bạn của mình.

Chỉ có Lâm Tri Dạng mới biết, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Úc Triệt.

Vẫn ở bữa tiệc ồn ào, Minh Tiêu Kiều đưa nàng đến gần cô, lớn tiếng giới thiệu: "Đây là chị Úc Triệt, giáo sư của trường đại học Hoài Lâm."

Lâm Tri Dạng lúc đó đang buồn ngủ, cảm thấy hơi choáng váng, còn đang nghĩ cách để lẻn đi, đến khi đôi mắt trầm tĩnh của Úc Triệt rơi trên người cô, Lâm Tri Dạng lúc này mới giật mình, hai tai ù đi trong giây lát, ồn ào náo nhiệt bị ngăn ra bên ngoài cô và Úc Triệt.

Úc Triệt cũng đang nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm sáng ngời.

Lâm Tri Dạng đưa tay ra: "Xin chào."

"Xin chào."

Bàn tay của Úc Triệt cùng tay cô cũng lạnh như nhau, làn da nhạy cảm cảm thấy thật thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!