Chương 8: Tên cướp rất lưu manh

Mất đi Kiều Lễ luôn luôn dán dính bên người dây dưa không ngớt, cuộc sống của Lâm Nhiễm quay trở lại quỹ đạo một mình cũng chẳng vui vẻ gì. Nói chung là làm cái gì đi nữa cũng cảm thấy đặc biệt nhàm chán, nhìn cái gì cũng không thấy vui.

Trước đây thì luôn bị dính như keo dán chó, Lâm Nhiễm không thể nào không thấy Kiều Lễ biến mất trước mắt mình quá một canh giờ. Cứ mười phút một cái tin nhắn ngắn, nửa giờ một cú điện thoại Điều tra hành động.

Tuy rằng Lâm Nhiễm không phải là không trả lời, mà là đều trả lời kiểu cực kì lạnh lùng hoặc cực kì thô bạo. Mà bây giờ thì một chút tăm hơi cũng không thấy, cắt đứt đến sạch sành sanh.

Cả ngày nay, Lâm Nhiễm sau năm tiếng xoắn xuýt thì cũng đã ra quyết định. Đó là gọi điện thoại xin lỗi Kiều Lễ.

Thật xin lỗi từ trước đến nay đã phụ tâm ý của anh.

Tôi đã không dám đối diện với tình cảm của chính mình, thật xin lỗi.

Nếu như anh vẫn còn thích tôi, thì có thể…

"Thuê bao quý khách vừa gọi không đúng. Xin vui lòng thử lại sau…"

Lâm Nhiễm không thể tin được mà ngoáy lỗ tai một cái, tiếp tục nghe.

Giọng nữ nhân viên tổng đài lạnh lùng mà máy móc lặp lại lời nói tương tự.

Số điện thoại của Kiều Lễ vốn là số siêu siêu siêu đẹp, không thể nào đẹp hơn được nữa, Huống hồ anh ta giao thiệp rộng như vậy, không thể nào chỉ vì trốn mỗi mình mình mà đi đổi số điện thoại?

—— Bà mụ nội nó!!!

Là bị kéo vào danh sách đen!!!

Lâm Nhiễm đột nhiên phản ứng lại, phát điên mà ném điện thoại vào góc tường. Khí thế hung hăng mười phần mà vọt vào nhà tắm lôi Lâm Mạc mới cởi được nửa người để chuẩn bị tắm rửa đi ra. Kéo người ra rồi còn không quên giận chó đánh mèo mà mắng một trận:

"Ban ngày ban mặt tắm cái gì mà tắm! Biến thái sao?!!!"

"Thằng nhóc này muốn tìm ngược đãi đúng không?" mặt Lâm Mạc tối sầm lại đem Lâm Nhiễm đè xuống ghế salon cù lét!

Lâm Nhiễm thảm thiết bi thương khóc xin tha!

Anh! Lâm Nhiễm vừa khóc vừa cười, cực kì thống khổ nói.

"Gọi điện thoại cho Kiều Lễ! Ngay bây giờ!"

"Mày muốn làm gì? Tiểu Lễ hai ngày nay cuối cùng cũng hết vất vả. Giờ mày lại muốn quậy phá gì?" Lâm Mạc hai mắt lộ ra hung quang, chất vấn.

"Em không quan tâm. Anh mau gọi điện thoại xem anh ta đang ở đâu." Lâm Nhiễm vô cùng đáng thương mà chớp chớp mắt to, quỳ ở trên ghế to ôm lấy đùi bự của anh hai.

Lâm Mạc bất đắc dĩ cầm điện thoại lên gọi cho mặt.

Chỉ biết trách mình chính là loại mặt lạnh nhưng lại cuồng em trai chứ!

"Kiều Lễ không đổi số sao?" Lâm Nhiễm lo sợ bất an.

"Không a… Mày bị nó kéo vào danh sách đen?" Lâm Mạc nháy mắt một cái:

"Đáng lắm!… Khụ khụ, Tiểu Lễ hả? Đang ở đâu đấy?"

Đáng lắm?!

Tại sao lại lạnh lùng nói với em trai tâm hồn đã tan nát như thế!

Lâm Nhiễm mặt đã nhăn thành một nắm rồi!

Lâm Mạc bỏ xuống điện thoại, dùng thần sắc thương hại nhìn Lâm Nhiễm nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!