Bởi vì đêm hôm ấy Lâm Nhiễm biểu hiện cực kì cuồng dã —— bất kỳ sinh vật giống đực nào cũng không thể tới gần hơn một mét. Cho nên cuối cùng Kiều Lễ không thể làm gì khác hơn là tìm hai cô gái đỡ Lâm Nhiễm lên xe của mình.
Dưới con mắt trêu ghẹo của mọi người, Kiều Lễ vừa lái xe vừa nỗ lực đem tâm can vỡ nát của mình dán lại. Ma men này cùng với thiếu niên mình gặp năm mười ba tuổi khi ấy đúng là giống nhau như đúc! Đều là một cái tát vỗ lên tay mình! Sau đó mắng đồ lưu manh!
Ngay cả chữ Thối cũng không thiếu! Tên ma men kia, lão tử thì thối ở chỗ nào chứ?! Huống hồ lúc mười ba tuổi kia mình thật là có chút lưu manh, mà lần này thuần túy là vì cứu hắn đó!
Kiều Lễ càng nghĩ thì càng không bình tĩnh lại được, một cước thắng gấp đứng lại ở ven đường, hung thần ác sát mà quay đầu lại trừng Lâm Nhiễm say khướt, chất vấn:
"Em thật sự cảm thấy tôi là lưu manh?"
Lâm Nhiễm thì thào nói nói: Đồ lưu manh…
Kiều Lễ đã sắp khóc.
Thế nhưng thân là hắc bang thiếu chủ, hắn nhất định phải kiên định. Thẳng thắn hoặc là không làm. Vì vậy liền biểu lộ nói:
"Nhưng tôi vẫn luôn thích em! Từ khi em năm tuổi đã bắt đầu thích! Em cũng phải thích tôi mới được!"
Lâm Nhiễm tuy rằng say đến bất tỉnh nhân sự, mà công lực độc miệng cũng không hề giảm:
"Đánh rắm, lão tử yêu thích anh? Trừ phi lão tử có bệnh tâm thần…"
Em xác định!?
Kiều Lễ hỏi.
"Đương nhiên. Đồ ngu xuẩn." Lâm Nhiễm nói.
Bệnh tâm thần sao? Vì vậy Kiều Lễ lập tức nghĩ ra một kế sách! Hắn hao phí thời gian nửa tháng, cuối cùng mới chọn được một mảnh đất cha hắn mới mua ở vùng ngoại thành, không người ở nên rất hoang vu! Rất hợp để làm nơi bắt cóc. Là một địa phương tốt!
Mà sau ngày mang Lâm Nhiễm về nhà, Kiều Lễ lôi kéo ống tay áo ngủ Lâm Mạc khóc lóc huhu kể lể đến nửa đêm, cuối cùng khiến Lâm Mạc phát phiền. Lâm Mạc không nhịn được chán ghét giũ giũ ống tay áo nói:
"Chỉ có mỗi chuyện em trai tôi mắng ông một câu mà không nuốt trôi được cơn giận này sao? Thằng nhãi con kia mỗi ngày đều gây chuyện, đúng là thiếu dạy dỗ. Chỉ cần đừng đùa hỏng là được."
Vì vậy, chính là như vậy.
Lâm Nhiễm trợn mắt há hốc mồm mà nghe Kiều Lễ bi phẫn lên án xong, xoắn xuýt mà nói rằng:
"Tôi không nên mắng anh, thế nhưng… Tôi phải nói lại một chút, tôi thật sự không thể thích anh, tôi không phải đồng tính luyến ái."
"Tôi cũng không phải! Nam nữ tôi đều không thích! Tôi chỉ thích mỗi em!" Kiều Lễ yên lặng nhìn Lâm Nhiễm, bi phẫn nói.
"Này! Anh xem phía trước kìa!" Lâm Nhiễm giật mình, có biết lái xe không vậy, lái xe không nhìn đường là muốn như thế nào?
Còn câu
"Nam nữ đều không thích, chỉ thích mỗi em" những lời này là đang ám chỉ chính mình là nhân yêu sao?
"… Em cũng sẽ thích tôi."
Kiều Lễ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói câu này.
Lâm Nhiễm phiền phức vô cùng mà lườm hắn một cái, thấy Kiều Lễ thần sắc kiên định cắn môi, đột nhiên liền nhớ lại vừa nãy hôn môi, lập tức trên người có chút khô nóng, trào phúng chuẩn bị nói toàn bộ đều nuốt lại vào trong bụng.
… Đều phải trách tên khốn kiếp này!
Hôn loạn cái rắm! Hôn đến tâm lý lão tử rối như tơ vò!
Lâm Nhiễm mắng thầm, không được tự nhiên điều chỉnh tư thế ngồi, đem mặt nghiêng đi nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!