Chương 7: CỬA SỔ NHỎ VÀ CUỐN SÁCH CŨ

"Có những bức tường không cần thiết phải cao, vì cách mà người ta dựng lên chúng lại chính là để tự bảo vệ chính mình."

Căn phòng của Ánh Dương không phô trương. Không nước hoa đắt tiền, không mỹ phẩm bày biện, chẳng có tủ giày hay túi xách thời thượng.

Mọi thứ đơn giản, gọn gàng đến mức gần như tối giản, nhưng lại toát lên một sự tinh tế không thể bắt chước. Tựa như từng món đồ nơi đây đều có lý do để hiện diện, không thừa, không thiếu.

Một giá sách cao vút chạm trần, chiếm trọn bức tường đối diện cửa sổ. Ánh đèn bàn vàng nhạt hắt xuống, làm nổi bật những bìa sách đã ngả màu thời gian, như kể lại từng câu chuyện đã ngủ yên.

Wind lặng lẽ bước vào thế giới ấy—một thế giới vắng bóng xa hoa, nhưng đầy ắp sự dịu dàng.

Ánh Dương đang rót nước. Chiếc áo phông trắng đơn giản, quần jeans đen ôm vừa vặn, mái tóc dài tết gọn thành một b.í. m nhỏ.

Chẳng chút phô trương, nhưng ở cô toát lên một thứ mềm mại khó gọi thành tên.

Như thể sự tinh tế không đến từ cách chải chuốt, mà từ chính con người cô.

Ánh mắt Wind chậm rãi lướt quanh, dừng lại trên kệ sách chất đầy: từ sách giáo khoa, văn học đến những cuốn chuyên ngành dày cộp mà anh cũng từng phải đọc hồi học tiến sĩ.

Anh bật cười khẽ, hỏi:

"Em thích đọc sách đến thế à?"

Ánh Dương đặt ly nước xuống, ánh mắt vẫn dịu dàng.

"Ừm. Em thích học."

"Chắc hồi đi học em học giỏi lắm." – Wind nghiêng đầu trêu nhẹ.

Cô lắc đầu, cười nhạt.

"Em không đến trường như người ta. Những cuốn này… em tự mua. Tự học ở nhà."

Wind khựng lại.

Một câu nói đơn giản, mà như thể ai đó vừa chạm tay vào nút tua chậm ký ức.

Anh ngồi xuống, tay khẽ lướt qua gáy một cuốn sách cũ, bìa đã sờn.

Ánh Dương cũng kéo ghế đối diện, ngồi xuống.

Không ai thúc ép. Không ai hỏi dồn.

Cô bắt đầu kể—giọng nhẹ bẫng như gió, nhưng trong mắt lại gợn lên những mảng tối âm thầm.

"Bố mẹ em có hai đứa con. Em là con cả. Dưới em là một cậu em trai—báu vật của bố."

Cô cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không chạm tới mắt.

"Còn em… là sản phẩm của một lần lầm lỡ. Bố em ghét em. Rất ghét. Em giống như cái gai trong mắt ông ấy, là nơi ông trút giận mỗi lần thua bạc, mỗi lần cãi vã với mẹ."

Gió ngoài cửa sổ khẽ lùa vào, làm tấm rèm trắng mỏng bay nhè nhẹ.

Không gian quanh họ như đông cứng lại.

"Năm em học lớp ba, bố em phá sản. Nhà chẳng còn gì ngoài đống nợ. Ông ấy uống rượu, chơi đề, rồi đánh đập."

Cô ngừng một nhịp, như nuốt lại điều gì đó.

"Em cũng thôi học từ đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!