Chương 37: Chế tác Kim Hương Khuyên ( Thượng )

Niệm Băng trong lòng chấn động, nhất thời từ trong hồi ức tỉnh táo lại, thầm mắng chính mình, sao lại kém cảnh giác như vậy xem ra uy lực của mỹ nữ quả thực không nhỏ a!

"Tiểu thư, tại sao làm vậy?"

Tuyết Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, đáp: "Ngươi vừa rồi không phải đều kêu ngươi ngươi cả nửa ngày sao? Như thế nào lại còn gọi tiểu thư nữa? ".

Niệm Băng bất đắc dĩ nói: " Vừa rồi là tiểu nhân thất thố ta hẳn phải gọi người là tiểu thư mới đúng ".

Tuyết Tĩnh có vẻ phiền hà phất phất tay, nói: " Quên đi, ta hôm nay rất buồn, thầm nghĩ tìm người để nói chuyện phiếm mà thôi, ngươi cũng đừng nên gọi ta là tiểu thư nữa cứ gọi Tuyết Tĩnh đi. Vốn muốn cùng Linh Nhi tâm sự một chút, nhưng nàng cũng chẳng hiểu rõ phương diện này, còn khiến ta mơ hồ hơn. A, được rồi, ngươi tên là gì? ".

" Ta là Niệm Băng ".

" Vậy ngươi nói cho ta biết, nữ nhân phải như thế nào thì khiến nam nhân thích? ". Tuyết Tĩnh đem hết dũng khí nói ra lời này xong, hai má đột nhiên đỏ ửng. :

Niệm Băng thầm nghĩ trong lòng, vị tiểu thư của Thanh Phong Trai này sợ là muốn lấy chồng rồi, " Tiểu thư a, không, Tuyết Tĩnh, việc này ta cũng không biết rõ lắm, bất quá, tiểu thư xinh đẹp như vậy khẳng định là tất cả nam nhân cũng đều thích ".

Tuyết Tĩnh nghe xong lời này, cặp mắt đẹp lại tràn ngập nước mắt, " Ngươi nói bậy, vậy tại sao hắn vẫn không thích ta? Cả ngày đều mang bộ dáng khó chịu, lời nhân gia nói với hắn, hắn đều không để ý tới ".

Mình chẳng thể hiểu chuyện người sao biết tình huống thế nào? Niệm Băng cười khổ đáp: " Tiểu thư việc này sợ rằng ngươi phải hỏi thẳng hắn có lẽ hắn ngoài miệng không nói, trong lòng lại thích ngươi thì sao? ".

Tuyết Tĩnh gạt nước mắt, kinh hỉ nói: " Lời ngươi nói là thật? ".

Niệm Băng chần chờ rồi nói tiếp: " Hẳn là vậy. Người nếu thích hắn cứ tiếp cận hơn một chút là được, có chí thì việc tất thành ".

Tuyết Tĩnh đập Niệm Băng một cái, rồi nói: " Nhưng nhân gia là nữ hài tử, việc này, nữ hài tử sao có thể chủ động đây? Niệm Băng, ngươi vừa rồi nói một cô nương xinh đẹp như ta khẳng định tất cả nam nhân đều thích, vậy ngươi có thích ta như vậy hay không? ".

" Khặc khặc ". Niệm Băng thiếu chút nữa thì sốc mà chết, " Tiểu thư, ngươi đừng nói giỡn thân phận chúng ta bất đồng a! ".

Tuyết Tĩnh kiên trì nói: " Mặc kệ, hiện tại không tính tới thân phận, nếu chúng ta là bằng hữu, ngươi có thể thích ta hay không? ".

Từ nội tâm mà nói, người Niệm Băng hắn thích phải là nữ hài tử tính cách ôn nhu như Long Linh Nhi hoặc là Phượng Nữ, loại mỹ nữ mạnh mẽ như Tuyết Tĩnh hắn cũng chẳng phải có cảm tình gì, nhưng lúc này nhìn nước mắt trong mắt Tuyết Tĩnh, hắn thật sự không đành lòng nói lời phủ định đành khe khẽ gật đầu, xấu hổ nói: " Thích ".

" Hừ, dường như là rất miễn cưỡng. Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ lời nói hôm nay, sau này nếu ta muốn ngươi làm điều gì, ngươi không được phép cự tuyệt, nghe chưa? ".

Niệm Băng cười khổ đáp ứng, lúc này, hắn không đáp ứng thì còn có biện pháp gì đây? Tuyết Tĩnh quay người, lại đối mặt với minh nguyệt, thì thào nói: " Hắn thật sự rất có hình tượng a, bất quá, dung mạo tuy không bằng được ngươi, nhưng là, hắn lại là một đại kiếm sư tiếp cận vũ đấu gia. Tư thế hắn cầm kiếm đặc biệt đẹp mắt, thật là uy vũ, ngươi chính là giật cương quất ngựa đuổi theo cũng chẳng kịp. Ta thích nhất người anh hùng khí khái giống như hắn.

Không được, có cơ hội ta nhất định thử thách tâm ý hắn. Nếu không ta nói gì cũng không cam lòng ".

Cả đêm, Niệm Băng cùng Tuyết Tĩnh ngồi trên mái đình cho tới lúc bình minh, Tuyết Tĩnh mới dẫn hắn ra hoa viên, cho hắn rời đi. Một đêm không ngủ chút nào, cũng là đêm đầu tiên sau nhiều năm Niệm Băng không có tiến hành minh tưởng. Trở về phòng mình, hắn cũng không ngủ được, sử dụng trị liệu thuật trên chính thân thể, hy vọng có thể đem trên vết tát trên mặt xóa đi, có thể đến ma pháp sư công hội tìm đọc ma pháp chú ngữ, nhưng sự chẳng như ý nguyện, trị liệu thuật sơ cấp này của hắn hiệu quả thật sự có hạn, vết tát mặc dù nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn còn rất rõ ràng. Bất đắc dĩ, Niệm Băng đành thừa dịp mới hừng sáng lặng lẽ xuất môn, tìm một dược điếm mua ít vải gạc, buộc len má trái che vết tát. Mặc dù như vậy không dễ coi, nhưng vẫn tốt hơn là phô ra một hình bàn tay đỏ lựng trên má.

Ngáp dài, Lý thúc từ trong phòng đi ra, hít thở không khí trong lành, vặn vẹo thân thể, quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng bên kia, lầu bầu nói: " Niệm Băng tiểu tử này tối qua cũng không biết có về không, thanh niên nhân a, đều là ham vui cả ".

" Lý thúc, tối qua, ta quả thực trở về hơi muộn, thật không có ý tứ ". Niệm Băng đẩy cửa, hắn mới từ bên ngoài trở về, cũng đã đi lấy hắc bào và diện cụ, thậm chí hoàn chưa kịp ngồi ấm chỗ.

Lý thúc nhìn miếng gạc trên mặt hắn, giật mình hỏi: " Ngươi làm sao vậy? Bị thương? ".

Niệm Băng cười khổ đáp: " Hôm qua, lúc đi trên đường, không biết bị con gì bay vào, kết quả khiến má bị sưng, phải đắp ít thuốc, thầy thuốc nói ba, bốn ngày sau mới khỏi ".

Lý thúc bật cười nói: " Ngươi a! Thật sự là ngốc nghếch, một tiểu tử anh tuấn như vậy, nếu lại có một vết sẹo trên mặt thì đáng tiếc. Sau này cẩn thận một chút. Đi, chúng ta đi ăn điểm tâm ".

Niệm Băng thực sự đói bụng, từ hôm qua mới chỉ ăn một bữa trưa cùng Phượng Nữ. Được Lý thúc dẫn đi, hai người đi tới trù phòng, từ xa xa đã thấy ngay trước cửa trù phòng là hai dãy bàn dài, đại khái có ba, bốn mươi tên mặt trang phục màu trắng của trù sư đang ngồi ở đó ăn uống. Niệm Băng nói: " Người ở trù phòng dậy cũng sớm a! ".

Lý thúc nói: " Đương nhiên phải dậy sớm, mỗi sáng đều là lúc bận rộn nhất, bọn họ phải chuẩn bị nguyên liệu cần thiết cho cả ngày. Nguyên liệu mà Thanh Phong Trai chúng ta sử dụng, đều là những thứ thượng đẳng được tuyển lựa tinh tế. Riêng việc lựa chọn nguyên liệu, đã có ba, bốn người phụ trách rồi. Đi thôi, xem hôm nay ăn gì? ".

Điểm tâm là bánh bao và cháo, những trù sư đại đa số đều biết Lý thúc, được Lý thúc giới thiệu, Niệm Băng cũng bắt đầu bắt chuyện với bọn họ. Lúc Lý thúc dẫn hắn đi tới chiếc bàn cuối cùng, Niệm Băng phát hiện, cả chiếc bàn này chỉ có một người ngồi ăn, những trù sư khác đều rất tự giác đi tìm bàn khác ngồi ăn.

" Niệm Băng, vị này chính là trù sư trưởng của Thanh Phong Trai chúng ta, Diệu Trù Vương Minh Nguyên, Minh sư phụ. Mau mau ra mắt. Trù sư trường, hắn là Niệm Băng, là người mới đến giúp ta. Tay chân cũng coi là cần khoái, sau này phiền người chiếu cố nhiều ". Lý thúc tha thiết thay Niệm Băng giới thiệu.

Minh Nguyên vóc người bình thường, không béo không gầy, nghe Lý thúc giới thiệu, ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, hắn ước chừng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo mặc dù bình thường, nhưng ánh mắt hắn lại khiến Niệm Băng cảm giác được một tia quen thuộc, nhãn thần đó hắn cũng đã nhìn thấy trong mắt Tra Cực, chỉ bất quá, so với Tra Cực, hắn còn là kém không ít. Tra Cực từng nói với Niệm Băng, một trù sư có năng lực, nhãn thần so với trù sư bình thường hoàn toàn khác biệt, đó là vì nhiều năm luôn chuyên chú vào trù nghệ, hắn nói cho Niệm Băng, mặc dù Niệm Băng giờ đã học hết trù nghệ của hắn, nhưng vẫn còn thiếu sót về hỏa hậu và cảm giác, mà cảm giác lại phải dựa vào ngộ tính mới được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!