Đầu óc An Mạn rối loạn cô cũng biết là lái xe ban đêm rất nguy hiểm, nhất là đường núi Bàn Sơn dân bản xứ kêu là "Chín mươi chín khúc cua, ma chạy cũng khó". Cụ thể không biết có đến chín mươi chín khúc cua hay không, nhưng một cua lại nối tiếp một cua, cả hành trình có vài chục con đường hình xoắn ốc chạy lên núi. Con đường cao nhất được kêu là vách đá vạn trượng cũng không ngoa.
Lúc chạy đến khúc cua thứ ba mươi An Mạn mở hết toàn bộ cửa xe ra. Gió lạnh thổi ào ạt vào xe, giá buốt khiến người ta tỉnh táo. Trên vách núi có vài cây thưa thớt mọc nghiêng nghiêng, bất chợt nhìn lại giống như kẻ xấu núp trong bóng tối. Nhiều lần An Mạn sợ mất hết hồn vía, sau lưng vã cả mồ hôi lạnh.
Đêm khuya trong núi vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng quang quác vang lên không biết là con chim nào kinh hãi trong đêm. Đã là cuối tháng mười hai mặt trăng vừa tròn rồi lại khuyết, mờ nhạt treo trên bầu trời giống như đôi mắt lạnh lùng mở to, bất kể là rẽ bao nhiêu khúc cua, đi được bao nhiêu đường, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên nó vẫn dõi theo sát người cô khiến cô chẳng cách nào ẩn núp.
Dường như đặt mình vào trong thế giới an tĩnh khác, rốt cuộc đầu óc An Mạn đã tỉnh táo lại một chút từ cơn hỗn loạn.
Theo tiếng bánh xe cao su ma sát trên con đường núi gồ ghề, cô bắt đầu cẩn thận nhớ đến toàn bộ tối hôm nay. Từng cảnh từng đoạn giống như một cuộn phim nhựa xưa cũ chậm rãi hiện lên.
-- Sau khi uống xong ly nước có thuốc ngủ, Tần Phóng từ từ nhắm mắt lại...
-- Cô do dự gõ cửa phòng số 188...
-- Triệu Giang Long cuộn quyển tạp chí lại đánh từng cú vào mặt cô, nói: "Anh Triệu của cô sai thế nào, cô giải thích đi, giải thích đi..."
-- Bị Triệu Giang Long đánh hoàn toàn không có sức đánh trả, cô co ro bảo vệ khuôn mặt mặc cho hắn đấm đá túi bụi. Xương sườn bị đá hai cú, đến giờ vẫn còn đau âm ỉ......
Đột nhiên cả người An Mạn run lên, giẫm mạnh phanh xe. Chiếc xe chạy lên trước vài mét theo quán tính, bánh xe ma sát mặt đường phát ra tiếng chói tai. Cách vài mét về phía trước chính là vách núi, ngoài vách núi tối mịt, chính là một khoảng không mỏng manh vô biên vô hạn.
Từ đầu đến cuối cô không hề đụng đến con dao.
Lúc bị Triệu Giang Long đánh thừa sống thiếu chết, cô thử cắn răng dùng móng tay quơ quào về phía trước. Thậm chí lúc cùng cực nắm được chân bàn trà, cô muốn nhấc bàn trà đập lại Triệu Giang Long. Nhưng thật sự là cô không có đụng vào con dao, thật sự không có!
Khi đó cô choáng váng, trong nhà chỉ có cô và Triệu Giang Long. Triệu Giang Long bị dao đâm, lại có vẻ mặt như vậy nên cô liền cho rằng trong lúc hỗn loạn mình đã lỡ tay. Kế tiếp là trong lòng rối loạn, nên nửa đêm cô lái xe chạy trốn.
Trốn đi đâu đây, chuyện này trốn là được sao? Hơn nữa không phải vừa bỏ chạy là đã chứng tỏ mình sợ tội bỏ trốn rồi hay sao?
An Mạn có một dự cảm bất an.
Không được, phải trở về.
Cô bắt buộc mình tỉnh táo, hít sâu vào một hơi chuẩn bị khởi động xe lần nữa.
Đúng lúc đó, kiếng chiếu hậu bỗng có ánh đèn sáng choang. An Mạn còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng ầm thật lớn. Lực va chạm khổng lồ khiến xe chạy về phía trước bốn năm mét, đầu xe thò ra khoảng không. An Mạn sợ rằng sau một khắc nữa xe sẽ rơi xuống vách núi, hoảng sợ không ngừng hét lên thất thanh. Trong lúc miệng còn la hét thì cửa xe bất chợt bị mở ra. Mội người đàn ông cao lớn thô bạo đưa tay nắm tóc cô lôi xuống đất. Da đầu An Mạn đau rát, vùng vẫy chống đỡ nhưng không đứng lên được.
Người đó giẫm mạnh lên ót cô, đạp cả mặt cô vào trong đất bùn, rống giận: "Con điếm, hàng đâu?"
***
Tần Phóng cảm thấy rất lạnh.
Cảm giác giống như là có ai đó đặt vài cánh quạt trên đầu giường, mở hết công suất mãnh liệt thổi về phía anh. Không biết chăn đã bị tung ra từ lúc nào, nhưng lục lọi mãi cũng không sờ đến được. Tiếng quạt lộc cộc lại ào ào này ở phía sau lưng, dường như ở nơi rất xa có tiếng An Mạn kêu thảm thiết
Tần Phóng giật mình chợt mở mắt ra, hoàn cảnh xung quanh khiến anh hoàn toàn ngỡ ngàng. Trong đầu đau như bị kim châm, tim đập vô cùng kịch liệt, hô hấp hơi khó khăn giống như là dấu hiệu của phản ứng cao nguyên. Sau khi anh ngọ nguậy ngồi dậy, tựa đầu vào đầu gối hòa hoãn một chút. Sau đó gần như nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng.
Cách đó không xa, An Mạn đang co quắp thân thể nằm trên mặt đất. Có một người đàn ông đạp trên người cô, tay chống lên đầu gối như là đang nghỉ ngơi vì đã đánh mệt. Một người khác đội mũ lưỡi trai đá thật mạnh vào bụng cô, gầm lên: "Không phải mày thì là ai, hàng đâu?"
Theo bản năng Tần Phóng cảm thấy đây là mơ, nhưng cho dù ở trong mơ anh cũng không chịu được người khác ức hiếp An Mạn như thế. Anh rống giận kêu lên một tiếng "An Mạn", chống lên ghế dựa muốn mở cửa xe ra. Vừa mới hành động thì sườn xe đột nhiên vang lên ầm ầm, chậm chạp nghiêng đi với một biên độ chẳng lành.
Sau lưng Tần Phóng lạnh toát, đột nhiên cũng không dám động đậy. Sau một hai giây cứng người, anh từ từ ngẩng đầu nhìn về một phía khác.
Nơi đó không phải là vùng đất bằng, mà là một khoảng không xanh thẫm như biển rộng không thấy được bến bờ, thậm chí có một vài ngôi sao trôi lơ lửng. Đầu xe rõ ràng bắt đầu nghiêng xuống, may mắn chính là nó lại giữ vững được thăng bằng sau tình trạng rung rinh.
Hiển nhiên hai người bên kia cũng chú ý đến động tĩnh phía bên này. Kẻ nghỉ ngơi khi nãy cười khẩy hai tiếng rồi chạy về phía bên này. Vừa mới bước đi được hai bước thì trên đùi đột ngột bị ôm chặt, hắn cúi đầu nhìn xuống thấy An Mạt đang gắt gao ôm lấy chân của hắn, yếu ớt nói một câu: "Anh đừng vậy... không liên quan đến anh ấy, thật sự không liên quan gì hết."
Người đó lại cười, nói chế giễu với tên mũ lưỡi trai phía đối diện: "Ồ, mày xem nó mặc kệ sống chết, lúc này còn đóng kịch nữa nè."
Là đồng bọn của nhau, xử lý mấy chuyện này cũng không phải mới một hai lần, nghe giọng điệu cũng biết phải làm gì. Tên mũ lưỡi trai cười cười bước nhanh đến chiếc xe phía trước, nhấc chân giẫm lên cảng sau xe ra vẻ như giây tiếp theo sẽ đạp nó đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!