Mặc dù nói thì nói như thế, nhưng Thẩm Thi Thi cũng không nghĩ ra được Cố Tín tìm linh cảm kiểu gì mà tới cửa nhà mình.
Cô đứng sững trước cửa một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng kìm nén sóng to gió lớn oanh tạc trong lòng mình, xích ra cho Cố Tín vào nhà: "Anh vào nhà trước đã, nhỡ bị nhận ra thì nguy mất
". Mặc dù chỗ họ là một địa phương nhỏ, nhưng Cố Tín nổi tiếng đến mức đó, biết đâu có thể bị nhận ra. Nụ cười trên môi anh không hề mất đi, ngoan ngoãn theo Thẩm Thi Thi vào trong phòng. Mẹ Thẩm đứng ngoài cửa suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng theo họ vào trong. Rót cho Cố Tín một ly nước, mẹ Thẩm ngồi đối diện cười híp mắt với anh:"Xin hỏi cậu tên gì?"
Cố Tín đi đường lâu như thế nên cũng hơi khát nước, đang định uống một ngụm thì lại nghe mẹ Thẩm Thi Thi hỏi vậy, anh đành đặt ly nước xuống: "Con họ Cố ạ
". Giọng của Cố Tín không chỉ có lực sát thương với những thiếu nữ trong độ tuổi Thẩm Thi Thi, mà ngay cả mấy bà thím gia đình ngang tuổi mẹ Thẩm đây cũng sát thương không kém. Chỉ mấy chữ"Con họ Cố ạ" vang vọng vào trong tai mẹ Thẩm đã tự động biến thành "Con họ Tô ạ".
"À, chào cậu Tô
". Mẹ Thẩm cảm giác người này như cõi trên mới xuống. Thẩm Thi Thi:"..."
Cô lúng túng nhìn mẹ mình, sửa lại: "Mẹ ơi, anh ấy họ Cố, không phải họ Tô".
"Hả, họ Cố à, Cố cũng hay, giống như họ Tô vậy. Thẩm Thi Thi:..."
Mẹ rối quá đi.
"Chào cậu Cố nhé". Mẹ Thẩm vẫn duy trì nụ cười dịu dàng giống như mấy quý bà, tiếp tục chào hỏi Cố Tín: "Không biết cậu Cố làm việc ở đâu nhỉ?"
Cố Tín đáp: "Cháu làm trong lĩnh vực âm nhạc ạ".
"Nhìn áo quần của cậu chắc là hát rock and roll nhỉ?" Lúc trẻ mẹ Thẩm cũng hâm mộ mấy ca sĩ rock and roll, thế nên bây giờ hứng thú lại trở về, bà ngâm nga hai câu rồi vội vàng quay về nụ cười quý bà như lúc nãy: "Lần này cậu Cố tới..."
"Mẹ, không phải dì Vương còn đang chờ mẹ tới chơi mạt chược à?
"Thẩm Thi Thi vội vàng cắt ngang lời mẹ mình, nếu tiếp tục thế này, không bao lâu sau, chuyện Cố Tín từ khi debut đến nay đã ra mấy đĩa nhạc, tên là gì, bán bao nhiêu, có giải thưởng gì,... vân vân và mây mây, chắc chắn mẹ sẽ hỏi cho hết. Mẹ Thẩm thấy Thẩm Thi Thi giục mình thì tao nhã mỉm cười, có vẻ như đùa cợt:"Dì Vương đâu có quan trọng như cậu Cố chứ. Thẩm Thi Thi:...
"Sau đó mẹ cô chuẩn bị đi thông báo với mấy dì mình không chơi mạt chược nữa. Cố Tín cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Thẩm Thi Thi, anh cười còn quyến rũ hơn cả mẹ của cô:"Dì ơi, nếu dì bận thì cứ đi đi ạ, không cần ở lại nói chuyện với con đâu
". Thẩm Thi Thi cũng nhanh chóng nói theo:"Đúng đấy mẹ, có con là được rồi, nhất định con sẽ chăm sóc anh Cố đây chu đáo
". Ánh mắt mẹ Thẩm lướt qua lướt lại giữa hai người, hiểu ra. Nó chê mẹ là kì đà cản mũi chứ gì? Bà đứng dậy khỏi ghế salon, sửa lại áo quần một chút rồi cười nói:"Thế mấy người trẻ tuổi các con cứ nói chuyện đi nhé, mẹ đi đánh mạt chược đây
". Bà vừa nói vừa xách túi ra ngoài, đợi khi bà đi xa, Cố Tín mới cười nói với Thẩm Thi Thi:"Anh thấy mẹ em hợp với anh họ anh lắm đấy".
"Thôi đừng nói nữa, ai mà chẳng biết ông chủ Tiêu là thần mạt chược kia chứ, chút tiền của mẹ em mà chơi với anh ấy một lần thì nhảy lầu luôn mất
". Trước đây Thẩm Thi Thi không biết gì nên mới đánh mạt chược với Tiêu Cố một lần, cô nhớ lúc nhỏ mình từng xem mẹ mình chơi mạt chược, còn tưởng mình cũng là một cô gái thiên tài trong mạt chược nữa kìa, ai mà ngờ... Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh."Em sao thế?" Thấy Thẩm Thi Thi có vẻ đầy đau khổ, Cố Tín tò mò hỏi.
"Không sao đâu". Cô vuốt mặt một cái rồi kiên cường nói: "Em chỉ nhớ lại mùi cơm trắng chan nước canh miễn phí trong căn tin thôi mà
". Đuôi mày Cố Tín giật giật, không hiểu sao đột nhiên cô ấy lại nghĩ tới chuyện này, Thẩm Thi Thi cũng chuyển chủ đề đi:"Đại Đại, sao anh lại tới đây một mình?
Thiên Thiên đâu?"
Nghe tới hai chữ Thiên Thiên Cố Tín lại đau đầu, anh mím môi nói: "Nó ở nhà, tối anh phải về luôn
". Thẩm Thi Thi ngẩn người:"Gấp vậy ạ?"
Không phải anh nói muốn tìm linh cảm à? Linh cảm dễ tìm đến vậy sao?"
Cố Tín gật đầu: "Mặc dù anh để rất nhiều thức ăn ở nhà nhưng cũng không dám để nó ở một mình quá lâu
". Ca khúc của anh đã cất vào chỗ kín, nhưng Husky mà điên lên thì ai biết được đây. Hơn nữa anh còn một tập ca khúc vẫn chưa kịp viết xong, lần này phải trốn đại diện mới chạy ra ngoài được."Ồ". Thẩm Thi Thi hơi thất vọng: "Thế anh không đi tìm linh cảm nữa à?"
Cố Tín nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười: "Tìm được rồi, em là linh cảm của anh mà. Thẩm Thi Thi:...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!