Chương 47: (Vô Đề)

Tiêu Cố thật sự lấy mạt chược ra.

Anh mang bộ mạt chược nhỏ, Mễ Tình nhìn theo, mở hộp mạt chược ra là một bàn vuông nhỏ.

Đứng sau hai người là một than niên, cũng đi theo bạn gái đến xếp hàng, thấy hai người lấy bàn mạt chược ra, lập tức đi đến nói muốn chơi cùng.

Mễ Tình nhìn mất người ngồi xuống tấm thảm, lấy bàn mạt chược ra, cảnh sát đứng đầy ở đây, mấy người tụ tập có được không vậy?

Tiêu Cố ngồi đối diện chàng trai kia, bắt đầu xào bài. Mạt chược là trò chơi có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người xa lạ.

Vì thế, Tiêu Cố rảnh rỗi hàn huyên: "Cậu cũng đi xếp hàng với bạn gái à?"

Chàng trai kia gật đầu, cảm thán: "Đúng ạ, cô ấy cứ lèo nhèo đòi mua, em cũng không dám để cô ấy đứng một mình suốt đêm! Anh thấy trời đông giá rét như thế này…" cậu ta vừa nói vừa xếp bài. "Mỗi năm chỉ có một lần, việc nhỏ ấy mà."

"Cũng phải.

"Tiêu Cố gật đầu cười, cũng bắt đầu xếp bài trước mặt. Một em gái đứng trước thấy bọn họ chơi bài, cũng xúm lại:"Hai anh đẹp trai, cho em xin một suất với?"

"Được." Tiêu Cố chưa nói gì, chàng trai kia đã đồng ý rất sảng khoái. Em gái kia được cho phép lập tức ngồi xuống tấm thảm, xếp bài. Tiêu Cố quay đầu nhìn Mễ Tình đứng đằng sau, hỏi cô: "Ba người thiếu một chỗ, em chơi không?"

Mễ Tình cười:

"Em á? Em không chơi đâu."

"Không chơi thật sao?

"Tiêu Cố ngước mắt nhìn Mễ Tình, ánh mắt kia rất bất ngờ. Mễ Tình bĩu môi, nói:"Không chơi thì sao? Đi ba nước em đã chết rồi."

Tiêu Cố cầm lòng không được, cắn môi: "Không sao cả, anh dạy em."

Mễ Tình: "…

"Ai bảo cô muốn học cách chơi thế? Âm thanh mạt chược lại hấp dẫn một cô em nữa, một bàn bốn người họp đủ. Mễ Tình rời khỏi ghế xếp, ra đằng sau Tiêu Cố nhìn anh đánh, dù cô không hiểu trò này, nhưng ai thắng ai thua vẫn xem được. Từ ván đầu tiên đến giờ, Tiêu Cố toàn thắng. Chàng trai ngối đối diện nhìn anh, không chịu được, hỏi:"Bình thường anh không tìm được người chơi mạt chược cùng à??"

Tiêu Cố mỉm cười, đẩy quân bài trên tay xuống: "Tự. Chạm."

Chàng trai kia: ".."

Một vị cảnh sát tuần tra đi đến, giơ tay gõ lên bàn mạt chược của họ: "Làm cái gì đấy, thanh thiên bạch nhật tụ tập đánh mạt chược?"

Mễ Tình: "…

"Cô muốn nói, bắt bọn tôi đến đồn cảnh sát đi! Chàng trai kia ngẩng đầu nhìn vị cảnh sát, cợt nhả nói:"Thưa ông, chúng tôi không chơi tiền, sao gọi là tụ tập được.

Anh xem, đêm dài đằng đẵng, chúng tôi chỉ tìm trò chơi giết thời gian thôi."

Vị cảnh sát đáp: "Đêm dài đằng đẵng thì về nhà ngủ, tới đây làm quái gì, chỉ tổ tăng việc cho chúng tôi."

Chàng trai cười hìhì: "Nếu không phải vì bạn gái tôi đã chẳng đến mua, bảo cái trung tâm này đừng bán nữa, tôi giơ hai tay tán thành!

"Sau đó, chàng trai ăn trọn một chưởng từ bạn gái. Chàng thanh niên xoa xoa đầu bị đánh, cười nói với cảnh sát:"Ah thưa ông, chúng tôi thật sự không chơi bài đen đâu, anh xem, tôi ngồi đối diện một thần bài đây này, anh ta thắng mãi mà tôi có mất đồng nào đâu?"

Vị cảnh sát nhìn nữ sinh ngồi đằng sau, nói với cô ấy: "Thằng nhóc này là bạn trai cháu à? Hành xử thế này, cháu xem kĩ lại đi."

Mấy thanh niên ồn ào đều có vẻ thuần lương thành thật, vị cảnh sát không để ý đến vị thanh niên nữa, nhìn về phía Tiêu Cố: "Cháu xem, chàng trai này, trầm ổn, thảo nào mấy cô gái ở đây đều nhìn nó."

Tiêu Cố: "…"

Mễ Tình: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!