Chương 27: (Vô Đề)

EDIT BY CHERYL CHEN

Nghe được chuyện tối qua, mặt Mễ Tình đỏ lên.

Cô không nói gì mà xoay người lại, định trốn đi. Tiêu Cố nhìn theo bóng lưng cô, cũng leo lên.

Lâm Tĩnh Dung đến bên Tiêu Cố, sóng bước với anh: "Anh với Mễ Tình thế nào rồi?"

"Không có gì." Tiêu Cố lên tiếng nhàn nhạt.

Lâm Tĩnh Dung ngẩng đầu nhìn anh, tựa như vẫn có lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn thu lại ánh mắt, không nói gì nữa.

Sau khi lên đến đỉnh núi, mọi người tự do hoạt động. Lớp tuyết rất dày, phóng tầm mắt nhìn quanh đều là tuyết trắng. Cảnh sắc tuy đẹp, nhưng rất lạnh lẽo, Mễ Tình mặc áo lông, đầu ngón tay đông cứng vào.

Tiêu Cố mang theo một cái bình nước, bên trong là khương trà làm ấm người. Anh đổ trà vào nắp bình, đưa cho Mễ Tình.

Mễ Tình nhìn trà bốc hơi nghi ngút trước mặt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cố: "Anh không phải đối xử tốt thế với tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!"

Tiêu Cố thấy hơi buồn cười, vẻ mặt của Mễ Tình bây giờ như trẻ con giận dỗi, nhìn rất.. đáng yêu.

"Vậy cô uống đi.

"Anh bê nắp bình trên tay, không có ý thu lại. Mễ Tình cắn môi, lấy nắp bình để đuổi anh đi sớm. Định uống cạn một hơi, cô quên mất: trà rất nóng. Môi mới chạm vào nước trà, Mễ Tình suýt thì hất cả nắp ra:"Nóng quá! Anh cố ý hả!!"

Tiêu Cố giật mình, cau mày nhìn xem cô có bỏng không: "Cô không thấy trà đang bốc khói sao?

"Mễ Tình nhìn chằm chằm vào anh, có điều đôi mắt to vừa bị kích động, nổi lên một tầng sương mỏng, vẻ mặt đáng thương. Tiêu Cố cũng nhìn cô, rồi cụp mắt, lấy nắp bình về. Anh nhẹ thổi vào nước trà đang tỏa khói, rồi đưa lại cho Mễ Tình:"Công chúa nhỏ, uống trà đi."

Mễ Tình: "…"

Cô hơi lúng túng, "hừ

"một tiếng, tự mình thổi mấy lần, mới nhấp một ngụm trà nhỏ. Tiêu Cố thấy công chúa rốt cuộc cũng uống trà, rót cho mình một ly, vừa đưa kề bên môi, đã bị Mễ Tình gọi lại:"Chờ đã!

Chỗ đó tôi vừa uống xong, anh uống bên kia đi!

"Tiêu Cố khựng lại, khẽ cười, xoay nắp bình uống trà. Mễ Tình cau mũi, tìm Thẩm Thi Thi cùng chụp ảnh, Tiểu Đức Tử tiến lên nói cười hì hì:"Ông chủ Tiêu, tôi cũng muốn uống trà."

Tiêu Cố nói: "Mang cốc ra đây."

Tiểu Đức Tử đau khổ: "Tôi không mang cốc."

"Thế cố chịu đến khi xuống núi."

Tiểu Đức Tử: "…

"Ngang nhiên phân biệt đối xử như thế hay lắm sao! Đúng là ông chủ chỉ yêu thích người đẹp! Tiểu Vương chú ý tới Tiêu Cố và Mễ Tình, cô nghiêng đầu vốn muốn oán giận vài câu với Lâm Tĩnh Dung, nhưng thấy sắc mặt cô ấy không tốt, con ngươi giật giật, cô hô to với Tiêu Cố:"Ông chủ, có thể giúp chúng tôi chụp ảnh không?"

Tiêu Cố "ừ" một tiếng, đi tới.

"Lấy cảnh chỗ núi này đi.

"Tiểu Vương đưa máy ảnh cho Tiêu Cố, kéo Lâm Tĩnh Dung đến đứng cùng, tạo dáng trước máy ảnh. Tiêu Cố lựa chọn tiêu cự, ấn chụp, ngẩng đầu nhìn:"Được rồi."

"À, cho tôi xem một chút." Tiểu Vương nhìn máy ảnh, cười híp mắt nói với Tiêu Cố: "Ông chủ, hay là tôi giúp anh với chị Dung chụp một bức."

Tiêu Cố không thích chụp ảnh lắm, lắc đầu: "Không cần đâu."

"Ôi đừng ngượng, không dễ tìm được cảnh đẹp thế này đâu." Tiểu Vương nói xong liền kéo Lâm Tĩnh Dung đến bên người Tiêu Cố, còn mình đứng đối diện lấy cảnh: "Hai người cười lên nào!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!