Chương 22: (Vô Đề)

EDIT BY CHERYL CHEN

Sau khi Cố Tín tốt nghiệp trung học, anh tới thành phố A, khi đi chơi gặp một số người làm âm nhạc nổi tiếng, giúp anh làm ngôi sao ca nhạc, rồi anh định cư ở thành phố A.

Anh cũng không thường liên hệ với gia đình ở thành phố C, người duy nhất giao tình tốt với anh, là anh họ Tiêu Cố. Không nghĩ tới một ngày, anh có thể gặp lại bạn cũ.

Người đại diện của anh giúp anh và Chu Nghi Nhiên gặp lại nhau, cho họ ôn chuyện cũ.

"Cậu  về nước khi nào thế?

"Cố Tín lắc lắc chén trà bằng sứ, hỏi Chu Nghi Nhiên. Chu Nghi Nhiên nói:"Tháng trước, không ngờ khi trở về lại có cơ hội hợp tác với cậu, thật có duyên.

"Cố Tìn cười, anh làm nhạc rock, không liên quan gì đến dương cầm, nhưng gần đây anh thử nghiệm phong cách mới, nghĩ rằng nên có yếu tố dương cầm, nên để người đại diện đi liên hệ với nghệ sĩ dương cầm. Không nghĩ rằng lại tìm được Chu Nghi Nhiên."Cậu còn nhận ra tôi, tôi cũng hơi ngoài ý muốn." Anh uống một hớp trà, để chén xuống, "Giờ cậu định cư ở thành phố A à?"

Chu Nghi Nhiên gật đầu: "Trước khi cậu hoàn thành bản thu, tôi sẽ ở đây", nói đến đây, anh dừng một chút, nhìn Cố Tín:

"Còn cậu? Trở về thành phố C à?"

Cố Tín nhún vai: "Nhà tôi không thích tôi chơi nhạc.

"Con ngươi Chu Nghi Nghiên giật giật, khi còn bé, Cố Tín rất tự lập, đơn độc, lũ trẻ bọn họ tụ họp chơi đùa cũng không thấy anh tham gia, thật đau đầu. Anh cười, nói:"Tôi cũng làm nhạc mà."

Cố Tín nhíu mày: "Cậu không giống tôi, trong mắt họ, cậu là nghệ sĩ dương cầm, còn tôi là người hát rong."

Chu Nghi Nhiên cười khẽ: "Trước khi tới, tôi đã xem qua thông tin cơ bản của cậu, cậu được nhiều thành tựu đấy."

Cố Tín khẽ lắc đầu, cười: "Cậu không thấy lễ trao giải vừa qua à? Golden Melody Award tôi đều thua trước nhóm Quả chanh."

Chu Nghi Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi không biết rõ về thị trường âm nhạc lắm, nhưng lần này cậu tìm tôi, bởi vì muốn có phong cách đột phá đúng không?"

"Đúng.

"Cố Tín nói như đang suy tư điều gì đó. Bên ngoài vọng vào tiếng đập cửa, người bán hàng bưng khay đi đến, mang thức ăn lên. Chu Nghi Nhiên nhìn một bàn đầy đồ ăn Trung Quốc, cười với Cố Tín:"Bình thường khi ở nước ngoài, tôi rất nhớ đồ ăn Trung Quốc, một mình cậu ở thành phố A, không nhớ nhà à?"

Cố Tín nói: "Không sao, tôi có anh họ bên cạnh."

Chu Nghi Nhiên trầm ngâm, suy nghĩ về anh của Cố Tín: "Tôi có chút ấn tượng về người này, tên là Tiêu Cố à?"

Cố Tín bật cười: "Trí nhớ cậu tốt thật, anh ấy chỉ đến thành phố C một lần, từ hồi nhỏ xíu."

Chu Nghi Nhiên tự hào: "Tôi vẫn nhớ rõ, đó là vào tiệc sinh nhật mẹ Hoắc Lệ.

"Bọn họ dùng cơm ở Thiên Hạ cư, cũng là chi nhánh tiệm Xuyến Xuyến của Tiêu Cố. Cơ bản là do ba ngày sau sẽ đi du lịch, nên mọi người đều cao hứng, ra sức làm việc hơn mọi ngày. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như Mễ Tình không tham gia vào cuộc đi chơi."Mễ Tình Mễ Tình, cô nói tôi nên mặc quần áo gì đi chơi đây?

"Thẩm Thi THi tranh thủ lúc rảnh rỗi, hỏi Mễ Tình phối quần áo thế nào. Thẩm Thi Thi dù không phải nhân viên chính thức, nhưng đã làm hơn một năm rồi, nên ông chủ Tiêu ngoại lệ cho cô cùng đi với mọi người. Mễ Tình nghe thấy, cười nhạt:"Phải cởi sạch mới xuống suối tắm, mặc quần áo gì có quan trọng à?"

Thẩm Thi Thi: "…

"Cô nói rất đúng. Mễ Tình không nói chuyện phiếm nữa, tiếp tục đi làm chuyện của mình. Sau giờ tan tầm, cô một mình về nhà. Tiêu Cố và Husky đều chưa ngủ, thấy cô về, Husky vẫy đuôi đi tới:"Gâu!!"

Mễ Tình xoa đầu nó, tiếp tục đi vào trong, Tiêu Cố nhìn cô, hỏi: "Mai cô nghỉ à?"

Mễ Tình khựng lại, đáp: "Ừ, có gì không?"

Tiêu Cố nói: "Mai tôi đi siêu thị mua đồ dùng để đi du lịch, cô có muốn đi không?"

Mễ Tình hahaha: "Không, du lịch không phải dành cho tôi.

"cô tình nguyện ngủ nguyên ngày trong nhà. Khóe miệng Tiêu Cố cong lên một đường khó nhận thấy:"Ai nói không cho cô đi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!