Editor&Betaer: Cogau
Nghe xong lời nói của Mễ Quang, Tiếu Cố không nhịn được cười nhẹ, phản ứng giống như ngày Mễ Quang nghe thấy Husky được gọi là Hao Thiên vậy.
Mễ Quang trợn mắt, cao giọng:
"Cười cái gì? Buồn cười đến vậy sao!"
Tiếu Cố vừa cười vừa nói: "So với Hao Thiên thì buồn cười hơn nhiều, anh hùng á... Đúng là lời nói của công chúa nhỏ.
"Mễ Quang bưng tô mỳ ăn liền đứng lên, tức giận đùng đùng đi khỏi phòng khách. Anh hùng thì sao chứ?"Anh hùng" mà cũng có thể làm anh ta buồn cười, vậy lúc anh ta xem phim bom tấn của Mỹ chẳng phải là sẽ chết cười ở rạp chiếu phim sao!
Cô rửa sạch sẽ cái tô ăn mì, trở về phòng, mở máy vi tính ra rồi tiếp tục gửi Hồ sơ ứng tuyển trên mạng.
Mặc dù cô rất ghét cái tên Tiếu Cố này, nhưng vẫn nên nghe anh ta chọn mấy Công ty quy mô vừa và nhỏ, rồi gửi Hồ sơ ứng tuyển đi, rồi lại lên diễn đàn xem chiếc đầm cô rao có ai mua hay không.
Tin rao cũng có mấy tin, nhưng đều là hàng nhập, không ai muốn mua. Cô xem mấy sản phẩm rao bán, cố tìm tin rao của CÔ CHÍN ở trang đầu, để xem xem chiếc áo khoác cô ta đã bán chưa.
Tin rao của CÔ CHÍN đã trôi sang trang thứ 2, Mễ Quang mở ra xem, thấy áo khoác cô ta đã bán được rồi.
Mễ Quang: "......"
Tại sao cô ta lại bán được nhanh vậy chứ?
Mễ Quang tức giận trong lòng, cô nhấp chuột vào, thấy tin nhắn lại của người mua. Người mua ấy là một tài khoản mới, ngay cả cái hình đại diện cũng không có, tên nghe như tên chó ấy, vừa nhìn là biết chọn đại cái tên rồi.
Ở đó không có giao dịch chi tiết của họ, có lẽ là nhắn tin riêng, Mễ Quang tìm nhưng không tìm được giá bán cuối cùng thì đóng trang web lại.
Tại sao chỉ có cô là xúi quẩy mà thôi?
Làm chuyện gì cũng không thuận lợi. Ngược lại, kẻ gian thương CÔ CHÍN đó thế mà lại có thể tìm được người mua nhanh đến vậy.
Mễ Quang bĩu môi, ôm máy vi tính ngồi trên giường, tìm một bộ phim xem.
Hôm sau sau khi thức dậy, chuyện đầu tiên cô làm là mở điện thoại di động, xem có tin nhắn nào chưa đọc không.
Đúng là có một tin.
Mễ Quang tinh thần phấn chấn ngồi dậy chui ra khỏi chăn, mở tin nhắn.
"Chào cô Mễ Quang, chúng tôi có nhận được Hồ sơ ứng tuyển của cô, mời cô 2h30 chiều ngày 12 đến công ty để phỏng vấn."
Trên đó còn kèm thêm chỉ dẫn kỹ càng, Mễ Quang vui vẻ từ nhảy trên giường xuống, bắt đầu nhảy nhót.
Hôm qua, Tiếu Cố nói cô nên mặc khiêm tốn một chút, nhưng quần áo của cô tất cả đều là hàng hiệu, cô đành chọn vài chiếc kiểu dáng tương đối bình thường ra.
Buổi chiều phỏng vấn, cô vẫn đến sớm, công ty này đúng là nhỏ hơn nhiều so với công ty đã phỏng vấn trước đây, nhân viên tiếp tân cũng không đẹp bằng nhân viên của công ty ấy. Mễ Quang nghĩ, dù sao mình cũng sẽ không ở đây mãi, nên cũng thoải mái hơn.
Hôm nay, người tới phỏng vấn không nhiều, Mễ Quang xếp thứ hai. Trong phòng Phỏng vấn cũng chỉ có một người phỏng vấn, là một người đàn ông trung niên, Mễ Quang nghĩ anh ta sẽ không giống như cái cô nhân sự ngày hôm qua, chỉ liếc mắt là đã biết nhãn hiệu cũng như giá của trang phục mặc trên người cô đâu nhỉ?
Trong quá trình Phỏng vấn, quả nhiên là không hỏi thăm hoàn cảnh gia đình của cô, Mễ Quang phỏng vấn xong về thì cảm thấy hi vọng vẫn tương đối lớn, ít nhất cô ở nước ngoài mấy năm, nên có ưu thế về ngữ ngôn hơn.
Công ty này không trả lời cô sớm.
Ngược lại, sau đó nhận được thêm hai thư mời phỏng vấn nữa, Mễ Quang đi tham dự cả hai, nhưng cuối cùng, chỉ nhận được thông báo của một công ty đồng ý tuyển dụng cô.
Khi nhận được tin nhắn, Mễ Quang mở đi mở lại xem mấy lần, xác định là tin nhắn được tuyển dụng thì reo hò lên ở trong phòng.
"Gâu Gâu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!