Chữ "10 điểm" vừa vang lên, cả hội trường im lặng trong giây lát. Khán giả ngẩn người ra vài giây rồi mới phản ứng lại rằng Tịch Niên đã mở đầu trận bằng một cú bắn trúng đích. Tiếng vỗ tay lập tức vang dội khắp nơi, trong đó vui mừng nhất là mấy người hâm mộ ít ỏi của Tịch Niên. Họ nhảy cẫng lên vui sướng đến đỏ bừng cả mặt.
Anh ấy thắng, họ cũng tự hào theo.
Giống như vừa tìm lại được sự tự tin, họ đứng thẳng lưng hơn một chút.
Lục Tinh Triết ấn nút chụp máy ảnh, lại nhìn về khu vực khán giả, thấy Tô Cách trong lúc máy quay lướt qua vẫn mỉm cười, thậm chí còn vỗ tay cùng mọi người, nghĩ thầm ai bảo Tô Cách diễn xuất kém, diễn thế này chẳng phải rất tốt sao.
Dù từ đầu không hy vọng sẽ thắng, nhưng Tịch Niên đạt thành tích tốt như vậy cũng khiến Trần Tư Hạo áp lực không ít. Dưới sự chỉ thị của trọng tài, cậu ta nạp tên kéo dây cung, kết quả chỉ bắn được 6 điểm.
"Chậc——"
Dưới sân một trận xì xào.
Trọng tài ra hiệu Tịch Niên chuẩn bị.
Không ai biết mũi tên đầu tiên của Tịch Niên khó khăn đến mức nào. Lần này đến lượt anh bắn, đồng hồ đếm ngược đã qua năm giây, anh mới gom đủ sức lực để nâng cung kéo dây, nheo mắt nhắm mục tiêu.
Lần này tay phải của anh run mạnh hơn lần trước, dây cung chỉ kéo căng được ba phần tư là không còn chút sức lực nào.
Cuối cùng có khán giả phát hiện ra điều bất thường, cúi đầu bắt đầu xì xào bàn tán.
"Tịch Niên có vẻ không khỏe, tui thấy áo sau lưng ảnh ướt đẫm mồ hôi."
"Không chỉ vậy, lúc máy quay cận cảnh vừa rồi, trên trán anh ấy còn cả nổi gân xanh luôn."
"Tui cũng nghĩ vậy, mũi tên lúc nào cũng run rẩy, chẳng lẽ anh ấy bị thương?"
Người hâm mộ của Tô Cách nghe thấy, thì thầm với giọng không hài lòng: "Không thắng được thì không thắng được, bịa lý do gì chứ. Anh ta tám phần là thấy Tô Cách bị thương lên hot search, cũng muốn lợi dụng lòng thương hại, rõ ràng là tranh thủ sự chú ý."
Lý Hi Hi cũng đứng trong đám người, nghe các chị em xung quanh bàn tán xôn xao, có chút do dự nói: "Nhỡ đâu... Tịch Niên thực sự bị thương thì sao? Tớ thấy thành tích của anh ấy tốt lắm, không cần thiết phải bịa lý do..."
Bạn cùng đồng hành kéo cô: "Ôi dào, dù Tịch Niên có bị thương thật, thì việc anh ấy lôi kéo Tô Cách là sự thật. Cậu đừng bênh vực anh ta nữa."
Khi trận đấu trước kết thúc, không ít tài khoản quảng cáo đã đăng bài viết câu view, ca ngợi Tịch Niên lên tận mây xanh, chê bai Tô Cách không tiếc lời. Nhiều người hâm mộ của Tô Cách bị dẫn dắt theo, tưởng rằng Tịch Niên muốn nổi tiếng mà mua người viết bài, nên đối với anh có nhiều ác cảm.
Lý Hi Hi ban đầu cũng nghĩ vậy, nhưng sau đó cảm thấy Tịch Niên không giống người như vậy: "Nhưng mà..."
Bạn cô giục: "Thui thui, đừng nhưng mà nữa, xem thi đấu đi."
Tịch Niên là người, không phải thần, dù có kiên cường đến đâu, khi vượt quá giới hạn của cơ thể cũng có lúc bất lực. Mũi tên run nhẹ khiến anh không thể nhắm đúng mục tiêu, đồng hồ đếm ngược đã qua hai mươi giây, không ít người lo lắng.
"Tách."
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ mặt Tịch Niên, sau đó không tiếng động rơi vào thảm cỏ xanh dưới chân.
Tịch Niên nắm cung chặt rồi thả, thả rồi lại nắm, nhưng vẫn không buông cung. Hệ thống 009 thấy vậy không nhịn được nữa, vỗ cánh bay đến trước mặt anh: [Đinh~ Kính gửi ký chủ, trận đấu còn nhiều, đừng để tâm đến thành bại nhất thời này.]
Hai mươi ba giây,
Hai mươi tư giây.
Tầm nhìn của Tịch Niên bị mồ hôi làm mờ trong một khoảnh khắc, anh không trả lời hệ thống, chỉ cắn răng chịu đau, từ từ kéo căng dây cung, ánh mắt mang theo sự quyết tâm không phù hợp với tuổi tác.
"Vút!"
Mũi tên chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng được b. ắn ra, theo âm thanh xé gió nhẹ nhàng, trên vòng tròn vàng của mục tiêu phía xa có thêm một vết tên, khoảng cách chỉ chệch vài milimet so với mũi tên trước.
Vẫn là 10 điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!