Chương 7: (Vô Đề)

Tịch Niên không biết mình đã bị Lục Tinh Triết nhận ra, đêm khuya lái xe về căn hộ nơi mình ở. Nơi này do công ty sắp xếp, không thể coi là cao cấp, tạm chấp nhận ở được. Chỉ còn chưa đầy hai tiếng nữa là trời sáng, Tịch Niên không buồn ngủ, lên mạng xem tin tức, phát hiện bài đăng bán thảm của Tô Cách đã bị người ta điên cuồng chia sẻ, số lượng like tăng vọt.

Hừ.

Tịch Niên nghĩ, đây là lần đầu tiên anh thấy người còn mặt dày hơn mình. Phòng ngủ rất nhỏ, không thể so với biệt thự mà anh từng ở kiếp trước sau khi nổi tiếng, Tịch Niên nằm trên sofa, một tay gối sau đầu, tay bị thương kia lặng lẽ rủ xuống bên cạnh, đầu ngón tay gần như chạm đến sàn nhà, cơn đau rát từ da thịt như vết thương gắn liền không thể vứt bỏ. Nhưng hiện tại anh không thể làm gì. Không có danh tiếng, cũng không có tiền bạc, đối mặt với tình cảnh này, phần lớn thời gian chỉ có thể chọn cách im lặng. Cảm giác bất lực này còn khiến người ta khó chịu hơn bất kỳ thất bại nào.

Tịch Niên nhắm mắt lại, lặng lẽ tính toán thời gian, khi trời sáng, anh lục trong túi lấy ra điện thoại, không ngoài dự đoán nhìn thấy các từ khóa đã được cập nhật, sau một đêm lan truyền, chuyện Tô Cách bị thương không thi đấu được đã leo lên vị trí thứ hai trên hot search, còn vị trí đầu tiên là vụ bê bối ngoại tình của nam diễn viên điện ảnh và truyền hình nổi tiếng Giản Diệc Hoành hẹn hò với bồ nhí lúc nửa đêm.

Không cần nói, chắc chắn là tác phẩm của Lục Tinh Triết. Tịch Niên động đậy đôi chân tê cứng, rồi đứng dậy kéo rèm cửa, ánh sáng tràn vào ngay lập tức làm anh nhắm mắt lại theo phản xạ, một lúc lâu sau mới thích ứng được, bài trí trong phòng hiện rõ mồn một, tông màu đơn giản đen trắng xám, cũng giống như chủ nhân, ở đâu cũng toát lên vẻ lạnh lùng cứng rắn.

Giới giải trí là nơi giẫm lên người khác để tiến lên, không phải gió đông lấn át gió tây thì là gió tây lấn át gió đông, đạo lý này anh hiểu rõ hơn ai hết. Tịch Niên ngón tay lướt vô định trên màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn bấm số mà anh đã thuộc nằm lòng.

Lúc đó Lục Tinh Triết vẫn chưa rời bệnh viện, vừa nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu nhướng mày, nhìn chằm chằm vào dãy số lạ trên màn hình, khoanh tay bất động, thần sắc khó đoán, nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút nghe, giọng điệu vẫn khàn khàn lười biếng: "Ai đấy?"

Cậu trong lòng đại khái đoán được là ai gọi đến, nhưng cố ý hỏi vậy.

Tịch Niên đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt xuyên qua lớp kính, đúng lúc nhìn thấy khoảnh khắc bình minh, anh một tay đút túi, chậm rãi thốt ra ba chữ: "Ông nội cậu."

"Ông nội anh thì có!" Lục Tinh Triết phản xạ có điều kiện chửi lại ngay.

Tịch Niên cười cười: "Bây giờ biết tôi là ai rồi chứ?"

Anh có một giọng trầm ấm dễ nghe, giống như đôi mắt ấy, khiến người ta khó quên.

Lục Tinh Triết liếc nhìn màn hình điện thoại, không nói gì, cậu thích suy đoán mọi việc theo hướng tồi tệ nhất, từ khi phát hiện ra thân phận của Tịch Niên ngày hôm qua, cậu đã nghĩ đối phương tiếp cận mình chắc chắn có lý do, hoặc mang theo mục đích nhất định.

Một ngôi sao nhỏ không nổi tiếng, một paparazzi khét tiếng.

Hai loại người này tụ lại với nhau, tám phần là không có chuyện gì tốt đẹp.

Lục Tinh Triết diễn xuất cũng rất giỏi, cậu không đề cập đến việc mình đã đoán ra thân phận của Tịch Niên, hờ hững nói: "Tôi chưa từng thấy mặt anh, làm sao biết anh là ai, có phải không, người tốt cứu tôi ngày hôm qua?"

Ba chữ cuối cùng, rơi vào tai hai bên, đều mang theo chút thâm ý.

Tịch Niên chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt: "Điều đó không quan trọng."

Lục Tinh Triết gõ đầu ngón tay nhịp nhàng trên mép giường: "Vậy điều gì mới quan trọng?"

Cậu cúi mắt, chờ Tịch Niên lộ ra mục đích tiếp cận mình, không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy hơi mất hứng thú, nhưng lại thấy không cần phải giật mình, dù sao giới giải trí không có mấy người trong sạch.

Giống như mặt trời ngày qua ngày mọc từ phía đông và lặn ở phía tây, nếu không có sự can thiệp từ bên ngoài, Tịch Niên dù có trọng sinh, cũng sẽ lặp lại con đường cũ của kiếp trước, tiếp tục theo đuổi quỹ đạo định sẵn của số phận.

Nói một cách th. ô t. ục, đó là chó không bỏ được thói ăn phân.

"Có một vụ làm ăn muốn bàn với cậu, bới móc scandal của Tô Cách, giá tôi trả gấp đôi."

Tịch Niên đầy bụng mưu mô, đen hơn cả mực, vẫn chưa từ bỏ ý định lợi dụng Lục Tinh Triết, nhưng lời này còn chưa kịp thốt ra, cổ họng đã như bị cái gì đó dính lại, không thể phát ra âm thanh nào, đồng tử vì kinh ngạc mà lập tức mở to, vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh cũng xuất hiện những vết nứt, trông đầy nghi hoặc.

Một quả cầu ánh sáng màu xanh lặng lẽ nổi lên trước mặt anh, giọng nói máy móc cứng nhắc nghe có chút nghiêm trọng: [Kính chào ký chủ, hành vi này đã vi phạm Điều 32 của Luật Cải tạo Đạo đức Liên hành tinh, xin hãy lập tức dừng việc xúi giục, nếu không sẽ thực hiện hình phạt điện giật.]

"......"

Chết tiệt.

Tịch Niên nếu không bị mất tiếng, chắc chắn sẽ chửi thề, anh nhìn chằm chằm vào hệ thống, trong mắt hiện rõ sự u ám cuồn cuộn.

Hệ thống không có nhượng bộ trong chuyện này, nhưng cũng bị ánh nhìn ấy làm cho hơi chùn bước, nhỏ giọng nhắc nhở: [Làm như vậy là không đúng, chúng ta phải cải tạo tốt, làm lại từ đầu.]

Nói xong, nó giải trừ cấm ngôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!