Arnold thấy anh dừng lại, nhân lúc màn đêm che giấu, bỗng vươn tay ôm chặt lấy Sở Tuy. Trong tiếng xào xạc khẽ khàng của lá cây, cậu từ từ siết chặt vòng tay, nhắm mắt lại, rất lâu không nói lời nào.
Sở Tuy thấy vậy, cho rằng cậu sợ, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào. Anh chậm rãi đưa tay ôm lấy Arnold, sau đó hơi lóng ngóng đặt lòng bàn tay lên đ. ỉnh đầu cậu. Một lúc sau, anh bất thình lình lên tiếng:"Cậu là trùng cái của tôi..."
Cậu là trùng cái của tôi, ngoài tôi ra, không ai được phép ức hiếp cậu.
Vừa dứt lời, Sở Tuy cảm thấy cánh tay đang ôm eo mình của Arnold đột ngột siết chặt, sức lực lớn đến mức khiến anh khó thở. Đang định mở miệng nói, đối phương lại lặng lẽ nới lỏng tay.
Arnold lặng lẽ nhìn Sở Tuy, đôi mắt xanh biếc của cậu sâu thẳm tĩnh lặng tựa đại dương. Giọng nói trầm thấp như đang thề nguyền: "Lần sau, tôi nhất định sẽ không để ngài rơi vào hiểm cảnh nữa."
Sở Tuy vừa định đáp lời, bên tai bỗng nghe thấy tiếng động hỗn loạn. Nhìn qua, hóa ra là Capet không chịu về quân bộ vì luật sư chưa tới, gã đang lớn tiếng quát tháo, làm ầm làm ĩ.
Sở Tuy nghiến răng không nói lời nào, sau đó quay sang bảo Arnold: "Cậu ở đây đợi tôi."
Nói xong, anh lập tức bước về phía Capet. Tiện tay nhặt một thứ gì đó trên mặt đất, nhưng vì trời quá tối nên không nhìn rõ.
Danh tiếng của Capet đã thối nát đến mức chẳng còn ai muốn nhận vụ kiện của gã. Gã đang tức giận âm thầm sốt ruột, lại thúc giục người hầu tìm luật sư. Khóe mắt bỗng liếc thấy Sở Tuy đang đi về phía mình, lời định nói lập tức nghẹn lại.
Capet không muốn tỏ ra sợ hãi, nhưng giọng nói run rẩy đã tố cáo suy nghĩ thật sự trong lòng hắn: "Mày... mày muốn làm gì?"
Sở Tuy hai tay giấu sau lưng, nghe vậy thì mỉm cười: "Mày đoán xem tao muốn làm gì?"
Capet thấy bên cạnh mình có binh sĩ trông coi, lá gan to thêm được một chút. Gã đoán Sở Tuy không dám làm càn, bèn cười lạnh: "Sao hả? Mày còn muốn đánh tao sao?"
"Bốp——!"
Capet vừa dứt lời, Sở Tuy lập tức rút từ sau lưng ra một viên gạch, đập thẳng vào đầu gã, lực mạnh đến mức viên gạch cứng rắn cũng vỡ đôi. Có thể tưởng tượng được dùng bao nhiêu sức. Binh sĩ đứng bên cạnh nhìn mà ngây người, vô thức định tiến lên ngăn cản, nhưng bị một ánh mắt của Arnold đóng đinh tại chỗ.
Sở Tuy thở ra một hơi thật dài, sau đó buông nửa viên gạch còn lại trong tay xuống, phát ra tiếng "bộp" giòn tan. Anh phủi phủi bụi trên tay, giọng điệu thản nhiên: "Mẹ kiếp, mày đoán trúng rồi."
Sở Tuy từ nhỏ đã ăn qua mọi thứ, chỉ là chưa bao giờ chịu thiệt. Nếu không phải vì Capet quá yếu, bị đập một cú liền ngất xỉu, anh còn định ra bồn hoa bên cạnh nhặt thêm một viên gạch khác để đập tiếp.
Hai bên binh sĩ trông coi đều ngơ ngác, trùng đực bị đánh ngất ngay trước mắt bọn họ, họ biết ăn nói thế nào khi về báo cáo đây? Arnold lạnh nhạt liếc nhìn Capet, thấy lồng ng. ực gã vẫn còn phập phồng yếu ớt, bèn nói: "Chưa chết, đưa thẳng về phòng thẩm vấn."
Binh sĩ chỉ có thể tuân lệnh: "Rõ, Thiếu tướng."
Sở Tuy vẫn cảm thấy chỉ đập một viên gạch lên đầu Capet là quá nhẹ nhàng. Nhưng như thể Arnold biết anh đang nghĩ gì, cậu vươn tay ra nắm lấy tay Sở Tuy, mượn tay áo che chắn để không ai nhìn thấy. Sau đó, cậu khẽ siết chặt, dùng giọng chỉ hai người họ nghe được, trầm giọng nói: "Hắn đã xúc phạm ngài, nhất định sẽ phải trả giá đắt."
Sở Tuy không để tâm. Anh đã quá hiểu cái luật pháp nát bét của cái đất nước này rồi. Anh khoác vai Arnold, mượn vai cậu để đứng vững. Lúc này anh mới nhớ ra mình bị thương. Nơi bị roi quất qua đau rát như lửa cháy.
Nếu Capet thật sự được tuyên trắng án, Sở Tuy sẽ tự mình xách bao tải đi xử gã. Trùng đực không phạm pháp, vậy thì xem ai chơi giỏi hơn ai.
***
Đêm đó, khi họ ngồi phi cơ quân bộ trở về thì đã là nửa đêm. Sở Tuy vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, ăn qua loa chút gì đó rồi leo lên giường nằm. Nhưng anh vẫn không sao ngủ được. Arnold cảm nhận được từng cử động trằn trọc của anh trong bóng tối, bèn ngồi dậy, bật đèn ngủ bên cạnh giường: "Ngài không thoải mái sao?"
Sở Tuy không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Anh do dự một lúc, rồi lắc đầu.
Arnold không nói gì, nhìn sơ qua lớp băng quấn quanh người anh, sau đó quỳ một chân bên mép giường, đưa tay tháo nút cố định. Động tác của cậu vẫn nhẹ nhàng như mọi khi. Ánh đèn ngủ ấm áp chiếu lên khuôn mặt và bờ vai cậu, khiến làn da trắng lạnh cũng phủ thêm một lớp sắc thái ấm áp như ngọc.
Arnold thấp giọng nói: "Vết thương thế này nếu quấn băng sẽ đau hơn, tháo ra sẽ nhanh lành hơn một chút."
Cậu dường như rất có kinh nghiệm.
Sở Tuy liếc nhìn cậu, dừng một chút, rồi chống tay ngồi dậy, để mặc Arnold từng vòng từng vòng tháo băng giúp mình. Không biết có phải do nhiều năm sống an nhàn sung sướng hay không, mà vết thương trên người Sở Tuy trông có vẻ dữ tợn, vết sưng đã nổi lên rõ rệt.
Arnold do dự đưa tay ra, dường như muốn chạm vào, nhưng không biết tại sao, lại rụt tay về. Cậu nhớ quân y đã dùng thuốc tốt nhất cho Sở Tuy. Theo lý mà nói, vết thương sẽ nhanh chóng lành lại. Nhưng không hiểu sao, vết thương của Sở Tuy dường như không khá hơn chút nào.
Arnold nghĩ thuốc quân y có lẽ không đủ liều: "Ngài đợi chút, tôi đi lấy hộp thuốc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!