Lần trước, Tịch Niên đã luôn cố gắng tránh việc dính líu quá nhiều đến Lục Tinh Triết. Anh có quá nhiều điểm yếu bị tên chó săn kia nắm giữ, đến mức buộc phải chịu sự kiềm chế của đối phương. Điều này đối với Tịch Niên mà nói, không nghi ngờ gì là một chuyện khiến người ta ăn không ngon ngủ không yên.
Anh không thích Lục Tinh Triết, nhưng cũng chẳng hận cậu ta.
Trước khi mặt trời mọc, những ngọn đèn đường trên con phố dài này sẽ vẫn sáng, ánh sáng vàng ấm áp rọi xuống mặt đất, kéo dài bóng cây in trên đường. Lục Tinh Triết không còn sức để đứng lên nữa. Cậu sờ vào xương chân mình, nhưng vì cơn đau dày đặc mà khó có thể phân biệt được vết thương cụ thể, đến cả dây thần kinh cũng dần rơi vào trạng thái tê liệt.
Cậu gắng gượng thở một hơi, đưa mắt nhìn quanh, nhanh chóng tìm kiếm trong đầu tuyến đường xe buýt gần nhất. Ai ngờ, bên trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, bất ngờ cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
"Để tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Tịch Niên đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước lạnh. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng dáng người cao ráo như người mẫu nam này không giống một người qua đường bình thường. Anh nói xong thì cúi người, đưa tay về phía Lục Tinh Triết. Thế nhưng, cậu lại nhanh chóng nghiêng người né tránh, phản ứng rất lớn.
"Không cần."
Một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, thời thơ ấu chỉ toàn tranh giành và cướp đoạt. Lục Tinh Triết giống như một con chó hoang, hèn mọn và ích kỷ, đa nghi và nhạy cảm. Lòng tốt không lý do của người khác đối với cậu chẳng khác gì viên kẹo tẩm độc, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
Đối mặt với người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện trước mắt, ánh mắt Lục Tinh Triết đầy cảnh giác và đề phòng. Cậu không hề hiểu thiện ý của Tịch Niên, bất chấp cơn đau, cố gắng đứng dậy thật nhanh, đeo ba lô máy ảnh lên vai, định bỏ đi ngay. Tuy nhiên, vừa bước chưa được nửa bước, cổ áo đã bị túm chặt.
Tịch Niên nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt như có như không. Anh giống như một con mèo đang vờn chuột, nắm lấy cổ áo sau của Lục Tinh Triết, cúi đầu thì thầm bên tai cậu: "Cậu thích làm kẻ què lắm à?"
Lục Tinh Triết lập tức cảm nhận được sự bất thiện từ người trước mặt, trong lòng vô cớ sinh ra một cơn hoảng loạn bất an. Ánh mắt cậu mang theo sự ngoan độc không hợp với lứa tuổi, giọng nói trầm thấp đầy cảnh cáo:
"Buông ra!"
Nghe vậy, Tịch Niên nhướng mày, thật sự buông tay. Chỉ nghe một tiếng "bịch" nặng nề vang lên, Lục Tinh Triết lại một lần nữa ngã xuống đất. Chỗ bị thương vừa hay lại va mạnh vào mặt đất, đau đến mức cậu ôm chặt lấy chân mình, co quắp thành một đống, toàn thân run rẩy, nghiến răng chịu đựng, ánh mắt hung hăng trừng kẻ khởi xướng.
Tịch Niên cúi mắt nhìn Lục Tinh Triết, ánh mắt anh mang theo một sự bình thản như thể mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Anh vốn không phải kiểu người thích nói nhiều, dứt khoát cúi người bế thốc cậu lên, sải bước đi về phía chiếc xe đỗ cách đó không xa.
Lục Tinh Triết rất nhẹ, Tịch Niên đã chuẩn bị sẵn sức lực, nhưng cuối cùng ngay cả bảy phần cũng không cần dùng đến.
Anh không bận tâm.
Kiếp trước, anh cũng chưa từng bế Lục Tinh Triết.
Có lẽ nhận ra sự chênh lệch về sức mạnh, Lục Tinh Triết không tiếp tục giãy giụa nữa. Cậu cắn răng chịu đau, ánh mắt âm u dán chặt vào Tịch Niên, như thể muốn nhìn xuyên qua lớp khẩu trang để thấy rõ khuôn mặt anh. Giọng cậu vì kìm nén quá lâu mà khàn đặc, âm điệu trầm thấp:
"Tôi nói không cần mà—"
Tịch Niên giữ nguyên tư thế bế cậu, dùng đầu ngón tay mở cửa xe, sau đó quăng cậu vào ghế sau.
"Sao vậy, sợ tôi là kẻ xấu sẽ bán cậu đi à?"
Trên áo anh thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, giống như trà trắng, lại giống như mưa lạnh, vừa thanh tỉnh lại mang theo cảm giác băng giá, chợt đến chợt đi.
Lục Tinh Triết sững sờ trong giây lát, tiếp đó liền bị ném xuống ghế sau. Cậu còn chưa kịp định thần thì cửa xe đã "rầm" một tiếng đóng sầm lại từ bên ngoài. Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông đi vòng qua một bên khác ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Trên cổ tay phải của anh quấn một lớp băng dày, trắng đến mức chói mắt.
Lục Tinh Triết làm chó săn nhiều năm như vậy, nói không có kẻ thù là không đúng. Cậu luôn cảm thấy đôi mắt của Tịch Niên có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Cậu ấn nút bật nguồn điện thoại, nhưng nó vẫn trong trạng thái tắt nguồn vì hết pin, đành phải bực bội từ bỏ.
Cậu lục ví tiền trong túi, hơi nhổm người, tùy tiện ném vài tờ tiền mệnh giá lớn lên ghế phụ. Vì động chạm đến vết thương, giọng nói của cậu nặng nề, hơi rít lên vì đau: "Thả tôi xuống trạm xe phía trước."
Tịch Niên nhìn con đường phía trước, ánh sáng bên ngoài lướt qua gương mặt góc cạnh của anh, giọng nói thản nhiên: "Sau đó thì sao?"
Lục Tinh Triết đáp: "Tôi tự đi xe."
Tịch Niên hỏi lại: "Xe của tôi không phải xe à?"
Anh không phải người dễ động lòng thương hại. Hiếm khi phát thiện tâm, đối phương lại không cảm kích, khiến Tịch Niên không muốn tự tìm đến phiền phức nữa. Một bên lái xe đến bệnh viện, anh một bên lạnh lùng nói: "Hoặc là cậu tự nhảy xuống, hoặc là ngậm miệng lại."
Người bình thường lúc này chắc chắn sẽ ngoan ngoãn im lặng. Nhưng Lục Tinh Triết lại không phải loại người sợ chết. Cậu lạnh lùng liếc nhìn Tịch Niên một cái, lập tức kéo cửa xe muốn nhảy xuống. Ai ngờ, cửa xe kéo mãi không mở được, lúc này mới nhận ra đã bị khóa chặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!