Capet sững người: "..."
Capet ngu ngốc, nhưng trong giây phút sống còn khi súng kề sát đầu, gã vẫn biết rằng không nên tiếp tục chọc giận Arnold. Lưng gã dán chặt vào tường, cảm giác lạnh lẽo như xuyên qua da thịt, len lỏi đến tận xương tủy. Gã căng cứng cổ, không dám động đậy, chỉ có thể giữ nguyên vẻ mặt kinh hoàng và bất ngờ.
Arnold dám làm thế sao?
Cậu thực sự dám sao?!
Ngay trước mặt bao nhiêu người mà lại dùng súng dí vào đầu trùng đực, đây là trọng tội tại đế quốc! Hai chân Capet đã bắt đầu run rẩy không kiểm soát, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống. Gã cố gắng né tránh nòng súng, giọng run rẩy nói:
"Không... cậu không thể giết tôi... Tôi là trùng đực... là trùng đực..."
Trùng đực thì sao? Dựa vào sự bảo hộ của đế quốc mà ngang ngược càn rỡ, liệu những ngày tháng tốt đẹp của họ còn kéo dài được bao lâu? Chúng giống như kẻ say rượu bước đi trên vách núi cheo leo, mãi đắm chìm trong hoang lạc, không biết rằng chỉ cần một cú đẩy nhẹ, sẽ lập tức rơi xuống vực sâu tan xương nát thịt.
Arnold không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cậu chỉ dùng ngón trỏ siết lấy cò súng, họng súng càng ép sát vào trán Capet, tựa như sẽ nổ súng bất cứ lúc nào. Giọng nói trầm thấp vang lên:
"Anh đương nhiên là trùng đực, tôi chưa từng phủ nhận điều đó..."
Hành lang khi ấy, đại đa số quân trùng đều chứng kiến cảnh này, nhưng không một ai dám tiến lên ngăn cản. Dick, em trai song sinh của Arnold, cũng cảm nhận được sát ý không chút che giấu từ cậu. Trong lòng hắn hoảng hốt, vội nhào đến chắn trước mặt Capet: "Anh trai, xin đừng nổ súng!"
Động tác này không hẳn vì Dick vẫn còn lưu luyến Capet, mà bởi nếu hùng chủ gặp chuyện, thân là trùng cái như hắn tuyệt đối không tránh được liên lụy.
Sắc mặt Dick tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt giống mình như đúc của Arnold, chỉ cảm thấy từ lúc chọn bước chân vào chính trị, vận mệnh giữa hai người họ đã hoàn toàn khác biệt. Sau giây lát im lặng, ánh mắt hắn khẽ lướt qua một chiếc bình cổ trên kệ, tựa như ngầm ám chỉ điều gì, nhưng ngoài miệng lại nói: "Em cam đoan, sự mất tích của Sở Tuy không liên quan gì đến hùng chủ."
Arnold chú ý tới ánh mắt hắn, thuận theo mà nhìn qua, phát hiện đó là một chiếc bình lưu ly. Phidi lập tức tiến lên kiểm tra, thử nhấc chiếc bình lên nhưng không được, liền xoay nó qua lại. Một tiếng "cách" vang lên, bức tường bỗng lõm vào, hiện ra một cánh cửa.
Phidi mừng rỡ: "Thiếu tướng, tìm được rồi!"
Sở Tuy đã mất tích suốt tám tiếng đồng hồ, không ai biết tình trạng của anh lúc này ra sao. Có thể còn sống, có thể đã chết, hoặc cũng có thể bị tra tấn đến mức toàn thân máu thịt bầy nhầy, chẳng còn hình dáng gì.
Arnold thấy cửa mật thất mở ra, lập tức xông vào đầu tiên. Cậu nhanh chóng quét mắt nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy Sở Tuy bị vòng hạn chế năng lực khóa chặt ở giữa phòng, đầu cúi thấp, không rõ sống chết. Chiếc áo sơ mi trắng của anh rách toạc, để lộ một vết thương dài máu me be bét, da thịt bong tróc trông đến kinh hãi.
Phidi lập tức tiến lên tháo vòng hạn chế năng lực cho Sở Tuy, nhưng vì bị khóa quá lâu, anh đứng không vững, suýt ngã quỵ xuống đất. Một đôi tay mạnh mẽ nhanh chóng đỡ lấy anh.
"Hùng chủ!"
Arnold đỡ lấy Sở Tuy, ngón tay vô thức siết chặt. Khi cảm nhận được da thịt nóng ấm bên dưới bàn tay, trái tim cậu như thể cuối cùng cũng rơi trở lại lồng ng. ực. Lần đầu tiên, cậu không màng đến lễ nghi tôn ti, ôm chặt Sở Tuy vào lòng, lực đạo mạnh đến mức khiến người khác khó thở.
Sở Tuy vừa thoát khỏi cửa tử, bất ngờ bị ôm chặt, cả người ngây ra một lúc. Đến khi nhận ra đó là Arnold, anh không khỏi thở phào, trong lòng trào dâng một cảm giác như vừa được tái sinh, tràn đầy sự may mắn sau tai nạn: "Cậu cuối cùng cũng tới rồi. Chậm thêm chút nữa chắc chỉ kịp thu xác tôi thôi."
Arnold chưa bao giờ thấy Sở Tuy chật vật đến thế này. Nghe vậy, động tác cậu khựng lại, ánh mắt vô thức dừng trên vết thương dài trên người anh. Máu đỏ thẫm như lưỡi dao đâm thẳng vào mắt, khiến cậu đau đớn không chịu nổi.
Cậu nhắm chặt mắt, một chân quỳ xuống đất, giọng khàn đặc: "Thật xin lỗi, là tôi đã không bảo vệ tốt cho ngài."
Là cậu đã không bảo vệ tốt cho Sở Tuy...
Arnold chưa từng thấy anh chật vật đến mức này. Một người chỉ cần va vào tay thôi cũng đau đến hít hà, vậy mà cậu không tài nào tưởng tượng được Sở Tuy đã làm sao chịu nổi một roi kia.
Sở Tuy chỉ thuận miệng nói, không ngờ Arnold lại quỳ xuống nhận lỗi. Tiếng đầu gối cậu chạm đất vang lên một tiếng "bộp" nặng nề, nghe thôi cũng thấy đau. Anh nắm lấy tay Arnold, kéo cậu đứng dậy, bỗng dưng cảm thấy không vui mà chẳng rõ lý do: "Đứng lên."
Dù có ngây thơ đến đâu, Sở Tuy cũng biết chuyện này không thể trách Arnold. Hiện giờ, điều anh muốn chỉ là làm cách nào nghiền chết Capet, tên khốn đó.
Quân đội tìm thấy Sở Tuy trong mật thất nhà Capet, bằng chứng rành rành không thể chối cãi. Phidi tiến lên còng tay Capet, nói với giọng không chút hối lỗi:
"Rất xin lỗi, ngài hiện đang bị tình nghi bắt cóc ngài Sở Tuy. Có lẽ phải làm phiền ngài đến quân bộ để hỗ trợ điều tra."
Đây là lần đầu tiên trong đời Capet bị còng tay, sắc mặt gã trông khó coi, nhưng trong lòng lại không hề hoảng loạn. Gã có nhiều trùng cái như vậy, chỉ cần đẩy một kẻ ra làm vật thế thân là có thể trút bỏ phần lớn trách nhiệm. Phần còn lại, chỉ cần thuê một luật sư hàng đầu để biện hộ, rồi nộp một khoản tiền bồi thường kếch xù, nặng lắm cũng chỉ bị giam vài tháng.
Dù Sở Tuy là trùng đực, nhưng suy cho cùng anh không chết, chỉ bị thương nhẹ. Quan tòa chẳng thể đưa ra bản án nặng nề gì được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!