Sở Tuy nghe vậy ngẩn ra một giây, sau đó mới phản ứng được cậu đang nói gì. Ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Arnold, nghĩ bụng, lời này sao nghe quen thế. Hơn nữa còn có chút kỳ quặc.
Sở Tuy hồi tưởng lại một lúc, chậm nửa nhịp mới nhớ ra vừa nãy trên bàn ăn, Alvin hình như cũng nói câu tương tự. Trong lòng như bừng tỉnh điều gì, anh nhìn cậu một cái, nhướng mày, khen ngợi với vẻ mặt đầy ẩn ý:
"Ồ, vậy cậu đúng là tuổi trẻ tài cao."
Trẻ trung tài giỏi là một cụm từ hoàn toàn mang nghĩa tích cực, mà lại được thốt ra từ miệng của Sở Tuy, đúng là hiếm có khó tìm.
Arnold nghe vậy, khí tức quanh người như băng tuyết tan chảy, cảm giác vui vẻ rõ ràng hiện lên. Cậu mím môi cười khẽ, khóe môi cong nhẹ. Cậu cúi đầu không nói gì, dừng lại một lát rồi mới lên tiếng: "Tôi sẽ cố gắng hơn nữa vì ngài."
Cấp bậc của trùng cái càng cao, hùng chủ cũng sẽ nhận được càng nhiều ưu đãi. Ở một góc độ nào đó, vinh quang là thứ được chia sẻ.
Sở Tuy cảm thấy cậu đúng là trẻ con, nhưng cũng không nói gì, chỉ cong ngón tay búng nhẹ lên vành mũ quân đội của Arnold. Sau một thoáng ngừng lại, anh mới nói: "Vậy cậu cứ tiếp tục cố gắng, phấn đấu trở thành thượng tướng trẻ nhất của đế quốc đi."
Kiếp trước Arnold đã đạt đến vị trí đó, nếu lần này nỗ lực hơn, có khi còn có thể trở thành nguyên soái trẻ nhất của đế quốc.
Sở Tuy chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của cậu.
Thấy giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, Sở Tuy cũng không nán lại lâu mà quay về văn phòng. Gần đây đang vào đợt tuyển quân, chỉ riêng việc xử lý dữ liệu kiểm tra sức khỏe của tân binh và sắp xếp hồ sơ đã đủ khiến anh mệt bở hơi tai. Vừa cảm thấy cuộc sống này thật quá mệt mỏi, nhưng nghĩ lại, những ngày bận rộn như thế cũng không phải là tệ.
Trong văn phòng, không ít trùng cái có ý với Sở Tuy, thường ngầm hoặc công khai tìm cách lấy lòng anh. Nhưng đáng tiếc, những ánh mắt đầy ý tứ ấy đều như ném cho người mù, huống hồ, khi biết được hùng chủ của anh là một thiếu tướng của quân bộ, họ tự hiểu rằng cả về cấp bậc lẫn nhan sắc, họ đều không có cửa so sánh, nên đành tự động dẹp bỏ ý nghĩ.
Dẫu vậy, dù không chiếm được, mỗi ngày được ngắm nhìn một trùng đực đẹp trai như thế cũng là một sự hưởng thụ rồi.
Việc tuyển quân sắp hoàn tất, mọi người phải tăng ca để làm nốt công việc. Khi xong việc sớm hơn dự kiến, tổ trưởng Morey liền cho phép mọi người tan làm trước giờ. Sở Tuy vốn định đi cùng Arnold, nhưng cậu dường như có cuộc họp ở quân bộ, không biết khi nào kết thúc, nên anh đành phải rời đi trước.
Tài xế không thấy Arnold đi cùng, liền dè dặt hỏi:
"Thưa ngài, thiếu tướng Arnold không đi cùng ngài sao?"
Sở Tuy gần đây ngủ không đủ giấc, đang tựa lưng vào ghế chợp mắt. Nghe vậy, anh chẳng buồn mở mắt, giọng nói uể oải: "Cậu ấy đang họp."
Con người khi đột ngột yên tĩnh lại, cần một khoảng thời gian để điều chỉnh mới có thể ngủ. Sở Tuy nhắm mắt, đầu óc vẫn còn nghĩ đến chuyện của Liên minh Tự do. Gần đây anh đã cố ý hoặc vô tình tìm hiểu qua, dường như Alvin rất ít khi qua lại thân thiết với ai. Nếu nhất định phải chọn một người, thì chỉ có thể là Arnold.
"Nghe nói họ từng cùng phục vụ trên chiến trường, là chiến hữu vào sinh ra tử, tình cảm vô cùng thân thiết."
Trong đầu Sở Tuy chợt vang lên lời của Como, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh mơ hồ cảm thấy mình dường như đã nắm bắt được một manh mối nào đó. Nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện, anh còn chưa kịp suy ngẫm thì phi thuyền đột nhiên rung lắc dữ dội, như thể vừa bị va chạm mạnh. Nếu không nhờ thắt dây an toàn, có lẽ anh đã bị hất văng ra ngoài.
Sở Tuy ôm lấy phần sau đầu đang đau nhói, tính tình công tử nhà giàu của anh nổi lên, đang định nổi nóng thì chợt nghe tài xế giọng đầy hoảng loạn: "Thưa ngài, hình như chúng ta bị bao vây rồi!"
Phi thuyền vì bị tấn công mạnh buộc phải hạ cánh khẩn cấp. Sở Tuy nghe vậy còn chưa kịp phản ứng, trong đầu nghĩ thầm: Bao vây cái gì? Không lẽ đang chiến tranh?
Khó khăn lắm mới dần thoát khỏi cơn chóng mặt, nhưng vừa ngẩng đầu lên, anh đã thấy một nhóm người đeo mặt nạ bất ngờ bao vây phi thuyền. Chỉ trong vài động tác, họ đã phá toang cửa khoang, xông thẳng vào bên trong.
Sở Tuy sững sờ. Đệt, không phải muốn cướp bóc đấy chứ?
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là báo cảnh sát. Anh lặng lẽ giấu quang não ra sau lưng, nhanh chóng ấn vài nút. Nhưng còn chưa kịp bấm gửi đi, kẻ đứng đầu đám người dường như đã nhận ra điều gì, liền thu lấy chiếc quang não từ tay anh, sau đó dùng vòng khống chế năng lượng trói chặt tay anh lại.
Vì mang theo thiết bị biến giọng, giọng nói của gã nghe vừa trầm thấp vừa khó nghe: "Ngài không cần sợ hãi. Chủ nhân của tôi chỉ muốn mời ngài làm khách."
Sở Tuy thầm nghĩ: Mời cái con mẹ nhà mày, đây rõ ràng là trả thù!
Anh thấy tài xế bị gây mê, lòng càng thêm hoảng loạn. Còn chưa kịp nói gì, gáy đã bị một mũi nhọn đâm vào, cơn đau nhói kéo tới. Trước mắt tối sầm, anh lập tức mất đi ý thức.
Những kẻ xâm nhập không rõ lai lịch này phá hủy hệ thống ghi hình tự động trên phi thuyền và cả camera ở khu vực lân cận. Nhân lúc không có người qua lại, chúng đưa Sở Tuy và tài xế lên một phi thuyền khác, nhanh chóng rời đi.
Lượng thuốc mê không nhiều, nhưng không biết có phải vì thể chất con người hay không mà mãi lâu sau Sở Tuy mới tỉnh lại. Anh cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, cảm giác tay chân đều tê cứng. Phải một lúc sau mới lờ mờ nhận ra mình đang bị giam trong một căn phòng kín. Xung quanh, từ đồ vật trên bàn đến những thứ treo trên tường, tất cả đều là các loại dụng cụ tra tấn đặc chế.
Sở Tuy vừa nhìn thấy, da đầu lập tức tê dại, tỉnh táo ngay tức khắc. Anh thầm nghĩ: Không phải chứ, Liên minh Tự do lật đổ chính quyền còn chưa đến, mình sao đã bị bắt rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!