Kiếp trước Sở Tuy gần như sống khép kín, thông tin bị phong bế quá lâu, đến cả tin tức cũng không thèm xem. Việc anh biết đến Alvin thôi đã là rất đáng nể, nói chi đến hai vị thủ lĩnh còn lại của Liên minh Tự do. Anh nghĩ nát óc cũng không nhớ ra, cuối cùng đành bỏ qua.
Sở Tuy kéo suy nghĩ đang phiêu du trở về. Vì cảm giác thiếu an toàn, anh bất giác hỏi Arnold: "Người bạn lần trước của cậu là từ quân đoàn mấy?"
Câu hỏi thay đổi quá nhanh khiến Arnold không kịp phản ứng: "Bạn?"
Sở Tuy: "Alvin."
Arnold nghe vậy liếc nhìn anh, không hiểu sao Sở Tuy đột nhiên hỏi chuyện này. Một lúc sau, cậu mới đáp: "Hùng chủ, cậu ta ở quân đoàn số ba."
Sở Tuy khẽ "ồ" một tiếng, không hỏi gì thêm. Anh buông Arnold ra rồi tiếp tục làm việc trên máy quang não, vừa nhập thông tin vào cơ sở dữ liệu vừa thấy phán quyết của vụ án cuối cùng này thật không nhân đạo chút nào. Anh bỗng rất muốn biết Arnold nghĩ gì về chuyện này, liền gượng gạo tổ chức ngôn từ: "Cậu có thấy... kết quả phán xét của vụ án này không ổn lắm không?"
Thật ra Sở Tuy không muốn thể hiện mình khác biệt so với những trùng đực khác, nhưng trình độ ngữ văn cấp tiểu học không đủ để anh nói bóng gió. Điều này thật sự làm khó anh.
Nghe vậy, Arnold nhìn qua tài liệu trên bàn. Chỉ cần đọc hai cái tên quen thuộc ở phần mở đầu, cậu đã biết ngay Sở Tuy đang nói về vụ án nào. Đôi tay Arnold nhẹ nhàng đặt lên vai anh, lặng lẽ xoa bóp:
"Vụ này ồn ào lắm, cấp cao quân đội đã tổ chức cuộc họp đặc biệt, trên tinh võng cũng náo loạn không thôi..."
Giọng Arnold nghe rất bình tĩnh, nhưng vì cậu đứng phía sau, Sở Tuy không thấy được biểu cảm của cậu. Là bi thương? Phẫn nộ? Đồng cảm? Hay cảm giác vật thương đồng loại?
Sở Tuy nhớ lại câu hỏi của mình: "Cậu có thấy phán quyết này hợp lý không?"
Dường như anh muốn xác nhận rõ ràng xem rốt cuộc là quốc gia này không bình thường, hay chính mình mới là kẻ không bình thường.
Arnold nghe xong, động tác xoa bóp trên vai anh ngừng lại, dường như cậu muốn nói gì đó. Nhưng cậu im lặng rất lâu cũng không thốt nên lời, chẳng thể nói rằng "hợp lý", lại càng không thể nói rằng "không hợp lý".
"Lý do" của lựa chọn đầu tiên là vì lương tri lên tiếng, còn lựa chọn sau thì vì pháp luật đã định.
Arnold chậm rãi cúi đầu: "Hùng chủ, chúng ta vốn đã được định trước như vậy rồi..."
Cái "chúng ta" mà cậu nói không phải là cậu và Sở Tuy, mà là cậu và tất cả trùng cái trong quân đội. Số phận đã định, chiến trường tựa hồ chính là nơi yên nghỉ tốt nhất cho họ.
Sở Tuy nghe vậy đột nhiên tức giận:"Cậu nói lại lần nữa?"
Anh trợn mắt nhìn cậu, rõ ràng là đang rất giận. Arnold giật mình, gần như theo bản năng muốn quỳ xuống nhận tội. Nhưng anh lại nói: "Lâu lắm rồi tôi chưa đánh cậu!"
Arnold sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh. Chỉ thấy Sở Tuy nhíu mày, rất nghiêm túc đếm: "Một, hai, ba... đếm không nổi nữa, dù sao cũng rất nhiều ngày rồi tôi không đánh cậu."
Anh đã rất lâu không còn đánh Arnold, sao có thể để cậu giống như vị trùng quân bị bẻ cánh kia chứ?
Không đời nào, chắc chắn không.
Sở Tuy cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều. Nhưng Arnold lại chẳng nhận ra điều đó, giống như đứa trẻ cố gắng học hành để được điểm mười mà phụ huynh chẳng buồn phản ứng. Cảm giác làm việc vô ích khiến anh rõ ràng không vui.
Người khác có lẽ khó hiểu ý của anh, nhưng Arnold thì lập tức hiểu được. Cậu từ từ ngồi xuống, nửa quỳ trước mặt Sở Tuy. Lần này không phải để xin tội, mà chỉ là muốn nhìn rõ khuôn mặt anh hơn.
Số lượng trùng cái nhiều hơn trùng đực, điều này đã định sẵn rằng chế độ xã hội này là không công bằng. Trùng đực giống như sản phẩm thất bại mà Thượng Đế tạo ra, kiêu ngạo, tham lam, tàn bạo, cao cao tại thượng. Ngoại trừ việc sinh sản con cháu và dùng pheromone để xoa dịu trùng cái, hoàn toàn không có tác dụng gì khác.
Arnold chưa bao giờ mong chờ việc kết đôi với bạn đời, từ rất sớm cậu đã dự đoán được tương lai của mình. Nhưng lại không thể thay đổi được điều gì, chỉ có thể tê liệt mà thuận theo sắp đặt, lạnh nhạt và cứng nhắc.
Khi hùng chủ yêu cầu cậu quỳ xuống, cậu liền quỳ. Khi hùng chủ muốn dùng roi da để trừng phạt, cậu cũng không có bất kỳ phản kháng nào.
Người ta có thể nói cậu nhận được sự xoa dịu của pheromone từ trùng đực nên đã sống sót, hoặc cũng có thể nói rằng cậu đã bước vào một ngôi mộ khác, chờ đợi một cái chết theo nghĩa khác.
Nhưng Sở Tuy thì lại...
Hùng chủ của cậu,
Sở Tuy...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!