Chương 45: (Vô Đề)

Sở Tuy đang buồn ngủ thì bị hệ thống làm tỉnh cả người, đầu đau như bị lừa đá. Anh bật dậy, cuối cùng cũng nhận ra Arnold đang gài bẫy mình, vội rút chân lại: "Cậu hỏi nhiều thế làm gì?"

Sở Tuy trông hơi cảnh giác. Arnold ngừng một chút, thu tay lại, ánh mắt lướt qua tập tài liệu bị giấu sau lưng anh, nhẹ giọng đáp: "Rất xin lỗi, hùng chủ, tôi chỉ là lo lắng cho ngài."

Sở Tuy đứng dậy khỏi ghế sô pha, khẽ bĩu môi: "Có gì mà phải lo lắng chứ."

Anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đi làm ở quân bộ, dù hôm nay giấu được thì sau này cũng không giấu nổi. Chỉ là sống được ngày nào hay ngày đó. Sở Tuy linh cảm rằng nếu ở lại với Arnold thêm nữa chắc chắn sẽ lỡ miệng, nên dứt khoát lên lầu về phòng.

Arnold nhìn bóng lưng của anh mãi cho đến khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại mới thu hồi ánh mắt. Cậu từ từ đứng dậy, ánh nhìn đầy suy tư. Cậu vẫn không thể hiểu tại sao Sở Tuy lại muốn ra ngoài làm việc. Cậu tra cứu tài khoản ngân hàng trên mạng tinh cầu, phát hiện số dư vẫn còn rất nhiều, đủ để một trùng đực thoải mái tiêu xài.

Nếu không phải vì tiền, vậy là vì điều gì?

Gần đây Sở Tuy làm nhiều chuyện khiến người ta bất ngờ, Arnold không thể đoán ra nguyên nhân của mọi việc. Nhưng cậu cũng không vội vàng, sau bao năm qua, điều mà cậu học được tốt nhất là hai từ: "Kiên nhẫn."

Sau vụ ồn ào vừa rồi, thời gian cũng không còn sớm. Arnold cởi áo khoác quân phục, treo nó lên giá, sau đó xắn tay áo sơ mi trắng lên tới khuỷu tay, bước vào bếp bắt đầu nấu ăn.

Sở Tuy rất thích một số loại điểm tâm ít phổ biến mà bên ngoài không bán. Những món này rất cầu kỳ và tốn công để làm. Trước đây, trừ khi anh yêu cầu, Arnold hiếm khi chủ động nấu chúng. Đối với phần lớn trùng cái, việc phục vụ trùng đực chẳng khác gì vai trò của một nô lệ, những gì họ cần làm chỉ là tuân theo mệnh lệnh.

Arnold nhớ lại dáng vẻ tức giận khi nãy của Sở Tuy. Đôi mắt đen láy ấy vẫn còn sáng lên trong trí nhớ của cậu, mãi chẳng thể xua đi. Cậu cứ cảm thấy anh khác với những trùng đực khác, nhưng lại không thể nói ra khác chỗ nào. Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua nhưng vẫn chưa tìm được lời giải thích.

Khi Sở Tuy trở về phòng, anh tiện tay ném tờ đơn xin việc lên giường. Trông anh tức giận như muốn hỏi tội hệ thống: "Cũng tại cậu bắt tôi đi tìm việc, giờ thì hay rồi, suýt nữa bị phát hiện!"

Nói xong, anh nằm dài trên giường, dùng gối che mặt, lăn qua lăn lại mấy vòng rồi cuối cùng nằm úp mặt xuống, bất động như kẻ mất hết hy vọng.

Hệ thống lơ lửng trên không, rất muốn sửa lại lời anh nói. Không phải "suýt nữa bị phát hiện," mà là "đã bị phát hiện." Nhưng nghĩ rằng điều đó sẽ làm tổn thương đến trí thông minh của Sở Tuy, nên nó chọn cách nói khéo hơn một chút: [Dù giờ cậu ấy không phát hiện, sau này cũng sẽ biết. Dù sao cũng làm việc ở cùng một chỗ mà. Hơn nữa, ở nhà buồn chán, ra ngoài làm việc để giết thời gian cũng tốt mà.]

Sở Tuy: "Tôi chỉ là buồn chán, chứ không rảnh rỗi đến mức nhàn cư vi bất thiện."

Hai điều này khác nhau hoàn toàn đấy, hiểu không?

Sở Tuy tuy năng lực không cao nhưng lòng tự tôn lại lớn, cảm thấy thật mất mặt. Trong toàn bộ trùng tộc, có trùng đực nào lại ra ngoài làm việc chứ? Nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị cười cho rụng cả răng.

Hệ thống nghĩ thầm rằng thói tiểu thiếu gia của anh vẫn chưa sửa được, cần phải mài mòn từ từ. Nó không khuyên thêm nữa, chỉ cảnh cáo anh: [Lần sau không được đem tôi ra ngoài kể đâu đấy.]

Sở Tuy trừng mắt nhìn nó: "Cậu là tấm chăn à, ai thèm lôi cậu ra phơi chứ."

Hệ thống hừ lạnh một tiếng, thân hình nó lập tức tan biến vào không trung.

Sở Tuy vẫn đang rầu rĩ về chuyện ngày mai đi làm sẽ thế nào. Thành thật mà nói, đi làm đúng là lần đầu tiên trong đời anh. Dù rầu rĩ nhưng trong lòng anh cũng có chút kích động, cảm giác như không ngồi yên nổi.

Khi Arnold mang cơm lên lầu, Sở Tuy đang ngồi trước quang não tra cứu tài liệu. Nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ bên ngoài, đoán được là Arnold, anh vẫn còn bực chuyện cậu vừa nãy cố tình dò hỏi mình nên giọng khá cọc: "Làm gì?"

Arnold đứng bên ngoài cửa đáp: "Hùng chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong."

Sở Tuy: "Không đói."

Nghe câu trả lời của anh, Arnold khẽ nhướng mày, vẻ mặt không hề thất vọng: "Tôi có làm mấy món điểm tâm mà ngài thích nhất."

Trong phòng yên lặng vài giây, không biết ba giây hay mười giây sau mới nghe giọng Sở Tuy: "Vào đi."

Arnold tay trái bê khay, tay phải đẩy cửa vào. Cậu thấy Sở Tuy ngồi trước bàn làm việc, trên quang não hiện giao diện của một trò chơi. Cậu khựng lại một chút, khóe môi hơi cong lên nhưng nhanh đến mức khó nhận ra. Sau đó, cậu đặt khay xuống bàn: "Hùng chủ, mời dùng bữa."

Sở Tuy giả vờ chơi game, nghe vậy liền qua loa đáp lại một tiếng, liếc nhìn khay điểm tâm trên bàn. Vừa nhìn thấy đó là mấy món mình thích nhất, anh lập tức không làm bộ lạnh lùng nữa, thản nhiên ăn ngay.

Thức ăn của trùng tộc rất khác với Trái Đất, cũng không tinh xảo đến vậy. Mấy món điểm tâm này thuộc loại hiếm hoi hợp với khẩu vị con người. Chúng giống bánh gạo, bên trong là nhân làm từ một nguyên liệu gì đó mà Sở Tuy không biết. Anh ăn mãi vẫn không đoán được là gì, chỉ cảm thấy ngọt ngọt, hơi sần sật, giống như đậu đỏ.

Nếu có cơ hội, kinh doanh đồ ăn trong trùng tộc chắc chắn sẽ rất phát đạt. Tiếc là Sở Tuy chỉ biết ăn chứ không biết làm. Đồ ngọt đúng là có thể cải thiện tâm trạng, tâm lý của trẻ con như anh rất dễ giận nhưng cũng dễ dỗ. Ăn được nửa chừng, anh mới nhận ra Arnold vẫn đang quỳ bên cạnh: "Cậu đi ăn của cậu đi."

Arnold thấy trong đĩa bánh đã vơi hơn nửa, dường như hơi mỉm cười nhưng nhanh đến mức người khác không kịp bắt được: "Không sao, tôi hầu hạ ngài dùng bữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!