Chương 44: (Vô Đề)

Sở Tuy tuy đã quen với cảm giác được nhiều người chú ý, nhưng ở trong một môi trường kín như thế này, lại bị một đám quân trùng cái có giá trị vũ lực vượt trội chăm chú nhìn không chớp mắt, thì là ai cũng sẽ thấy áp lực. Arnold dường như cũng không biết nên giải thích thế nào, bàn tay đặt sau lưng vô thức siết chặt lại, để lộ một chút bối rối khó nhận ra.

Cậu nên nói gì đây?

Nói rằng hùng chủ của mình cảm thấy nhàm chán nên đến quân bộ chơi sao?

Arnold cảm thấy lý do này thực sự quá mức khiên cưỡng. Cậu còn chưa kịp nghĩ ra một cái cớ hợp lý, thì không xa phía trước đã có một trùng cái phản ứng lại trước, phá vỡ bầu không khí tế nhị này: "Thiếu tướng Arnold, vị này là...?"

Thực ra những trùng cái mắt tinh trong quân bộ phần lớn đều nhận ra Sở Tuy là ai. Dù gì thì trên mạng tinh tế đã bàn tán sôi nổi về anh từ lâu, lại thêm vẻ ngoài xuất chúng như vậy, cơ bản là nhìn qua một lần liền khó mà quên được. Nhưng vẫn cần tuân thủ phép tắc mà hỏi một câu.

Nghe vậy, Arnold hơi nghiêng người, nhường vị trí phía sau mình để lộ Sở Tuy, rồi cẩn thận đáp:

"Vị này là hùng chủ của tôi. Hôm nay đến đây là vì..."

Còn chưa chờ Arnold nghĩ ra một cái cớ đáng tin, Sở Tuy đã nhanh chóng tiếp lời, tùy tiện bịa một lý do: "À... Hôm nay tôi đến chủ yếu để tiễn Arnold đi làm, tiện thể xem thử nơi cậu ấy làm việc thế nào. Mọi người cứ tiếp tục công việc đi, tôi không quấy rầy nữa."

Trong không gian đầy quân trùng cái thế này, Sở Tuy nở nụ cười hết sức ôn hòa. Nói xong, anh còn vỗ nhẹ lên vai Arnold: "Cậu vào làm việc đi, tôi về trước đây."

Lời vừa dứt, không đợi mọi người kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng quay người bỏ đi. Đối mặt với áp lực từ mười mấy trùng cái cấp A trở lên, lại thêm sát khí dày đặc của những kẻ từng trải qua chiến trường, Sở Tuy cảm thấy hô hấp của mình gần như không thông nổi nữa.

Mà anh đâu biết rằng, lý do bịa đặt của mình vừa nói ra đã khiến toàn bộ trùng cái quân nhân ở đây rơi vào bầu không khí tế nhị thêm lần nữa.

Phidi nhìn sang Arnold, lắp bắp hỏi: "Thiếu... Thiếu tướng... Tôi không nghe nhầm chứ... Hùng chủ của ngài tiễn ngài đi làm?"

Trùng thần chứng giám, hắn thề rằng trước đây mỗi lần đến phủ chính của thiếu tướng, không ít lần trông thấy sơ mi của Arnold dính đầy vết máu. Làm sao một trùng đực lại có thể tốt bụng như vậy?

Trùng đực tiễn trùng cái đi làm, quả thật là chuyện hoang đường!

Arnold rõ ràng cũng không ngờ Sở Tuy sẽ nói vậy. Sau một thoáng ngơ ngác, cậu mới nhận ra đó chẳng qua chỉ là một cái cớ bịa đặt của anh, trong lòng không biết là cảm thấy thất vọng hay thứ gì khác. Đối mặt với ánh mắt đầy ghen tị pha lẫn khâm phục của những đồng nghiệp bên cạnh, cậu miễn cưỡng nở một nụ cười: "Mọi người đừng hiểu lầm. Hùng chủ chỉ là tò mò về quân bộ, nên hôm nay theo tôi đến đây xem thử thôi..."

Có kẻ nửa tin nửa ngờ, có kẻ thì bật cười trêu ghẹo: "Thôi nào, ai mà chẳng biết Sở Tuy các hạ vì ngài mà còn dám đánh nhau với công tử nhà Capet. Nói không chừng ngài ấy thật sự muốn tiễn ngài đi làm, chỉ là kiếm cớ nói đến quân bộ xem thử thôi. Nơi nghèo nàn này thì có gì đáng xem đâu."

Lời nói đầy vẻ trêu chọc nhưng cũng không giấu được sự ghen tị và ngưỡng mộ.

Thời nay, tìm được hùng chủ đã khó, mà tìm được một hùng chủ tốt lại càng khó hơn. Hiện tại, ngoài những trùng đực xuất thân dân thường có tính cách hòa nhã hơn một chút, thì những kẻ khác đúng là tàn nhẫn chẳng khác nào đao cắt.

Arnold không biết phải giải thích thế nào, đành chọn cách giữ im lặng như thường lệ. Cậu xoay người bước vào văn phòng, cởi áo khoác quân phục treo lên ghế, ngồi xuống trước bàn làm việc. Dòng suy nghĩ vừa rồi còn rối loạn, giờ mới dần dần bình tĩnh lại. Sau đó, cậu bật quang não, bắt đầu làm việc.

Còn về phần Sở Tuy, sau khi ra khỏi văn phòng, anh cũng không rời đi ngay mà tùy hứng chọn vài tầng để đi dạo một vòng. Hệ thống bảo anh hoặc là làm kinh doanh, hoặc là vào quân bộ làm văn chức. Nhưng lúc này, Sở Tuy cảm thấy cả hai con đường đều không hợp với mình.

Làm kinh doanh? Trước đây khi còn ở thế giới loài người, anh cũng từng thử qua, kết quả còn lỗ mất vài triệu.

Còn về quân bộ? Vừa rồi thấy những trùng cái hung dữ kia, anh quả thật không thích nghi nổi.

Vì vậy, Sở Tuy ngồi thang ánh sáng thẳng xuống tầng một, định bụng chuồn đi. Hệ thống thấy vậy liền ngăn cản:[Quay lại.]

Sở Tuy thấy hệ thống giống như một con ruồi phiền phức, cau mày nói: "Quay lại? Tôi không quay lại. Trong đó toàn trùng cái hung dữ, có gì hay ho đâu mà xem."

Hệ thống hận không thể có chân để đá anh một cái:[Quay lại tìm việc.]

Sở Tuy lập tức bịa cớ: "Tôi tìm rồi, nhưng không thấy gì phù hợp. Chẳng lẽ cậu muốn tôi đi làm lính sao?"

Hệ thống không hề bị lừa:[Đến quầy lễ tân mà xem. Trên màn hình chiếu sáng có thông tin tuyển dụng.]

Nói xong, thân thể hệ thống liền phát ra một vòng điện lưu tím, kêu tách tách. Sở Tuy đột nhiên nhớ lại hôm trước bị hệ thống điện đến mức không nhận ra nổi chính mình, yết hầu khẽ nhấp nhô, vô thức lùi lại một bước: "Cậu... cậu đừng làm bậy!"

Hệ thống chỉ đáp một chữ:[Đi.]

Sở Tuy nghĩ bụng: Đi thì đi, hung dữ cái gì chứ. Anh nhíu mày, không tình nguyện mà lề mề bước đến quầy lễ tân. Quả nhiên, trên màn hình chiếu sáng hiển thị rất nhiều thông tin tuyển dụng, từ nhân viên ghi chép đến người nhập liệu, đều là những vị trí phổ thông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!