Chương 42: (Vô Đề)

Gặp phải đám người của Hiệp hội Bảo vệ Trùng đực, trùng cái vốn dĩ không có khả năng phản kháng, người có thể đưa ra quyết định chỉ có trùng đực mà thôi. Giờ đây bọn họ đi tay không, chuyện gì đã xảy ra thì không ai biết, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là trùng đực của Thiếu tướng Arnold đã không giao cậu ra ngoài.

Sở Tuy không biết trên mạng đang thảo luận sôi nổi vì chuyện này, cư dân hành tinh Tr. ùng hận không thể coi anh làm điển hình của trùng đực, sau khi ăn xong thì quay về phòng ngủ, vừa ngồi trên ghế chơi game trên quang não vừa tiêu thực.

Arnold đang dọn dẹp bàn ăn ở dưới, sau đó mới lên lầu, quỳ xuống bên chân anh, vẫn là một bộ quân phục cấm dục thẳng tắp, chỉnh tề đến không thấy một vết nhăn: "Hùng chủ, quân bộ có việc gấp cần xử lý, có lẽ tôi phải quay về một chuyến."

Sở Tuy đang chơi game đến cao trào, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Ừ, cậu đi đi."

Có trùng đực cấm trùng quân hoặc trùng thị của mình ra ngoài làm việc, chỉ cho phép ở nhà phục vụ họ, Sở Tuy thì không có đầu óc như vậy, Arnold không làm việc thì lấy tiền đâu ra? Không có tiền thì ai nuôi anh?

Arnold đại khái biết anh sẽ không ngăn cản, đôi mắt màu lam nhìn anh, băng sương trong đó dường như đã có chút tan chảy: "Cảm ơn ngài, tôi sẽ cố gắng trở về trước bữa tối."

Nói xong cậu đứng dậy rời đi, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Quân đội Đế quốc đại khái chia làm bốn hệ thống, quan hệ giữa bọn họ có chút vi diệu, Arnold vốn ở tiền tuyến tác chiến, nhưng vì huyết mạch bạo loạn mà bị buộc phải điều về phía sau, hiện tại đang làm văn chức ở Quân đoàn Bốn, phần lớn trùng quân đã lập gia đình đều như vậy.

Vì nghỉ phép kết hôn, Arnold đã có một thời gian không đến quân bộ, khi cậu trở lại, nhận được không ít sự quan tâm hỏi thăm của đồng nghiệp, và cả một đợt ánh mắt mãnh liệt, dường như mọi người đều muốn biết sau khi cậu kết hôn có bị trùng chủ của mình ngược đãi giống như những trùng quân khác hay không.

Nhưng Arnold thần sắc như thường, hành động cũng như thường, không có bất kỳ dấu hiệu bị thương nào, phó quan thân tín Phidi không khỏi nhớ đến lần trước đến nhà riêng, nhìn thấy vết roi trên người thiếu tướng, ánh mắt không kìm được liếc nhìn cậu, sau đó nhanh chóng thu lại tầm nhìn, thấp giọng báo cáo công việc quân vụ trong thời gian qua.

Arnold không biết có nghe hay không, đi vào văn phòng, rồi ngồi xuống ghế, sau đó không mang cảm xúc đáp một tiếng, vừa mở quang não đăng nhập vào mạng sao, vừa ra lệnh: "Những ngày này tìm người theo dõi gia tộc Capet, có gì bất thường nhớ báo cho tôi."

Phidi đại khái cũng đoán được nguyên nhân, dù sao trên mạng cũng đang náo nhiệt, nghe vậy không khỏi có chút lo lắng: "Capet Itch vì ngài không gả cho hắn mà luôn ôm hận trong lòng, nếu hắn vu khống ngài bừa bãi, sợ rằng sẽ gây ra không ít rắc rối, đám người của Hiệp hội Bảo vệ Trùng đực cũng không phải loại dễ đối phó, có nên..."

Lời sau hắn còn chưa nói hết, giọng dần dần biến mất, làm một động tác, dường như đang nói đến chuyện gì đó thầm kín.

Arnold cuối cùng nhìn hắn một cái, thân hình từ từ dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ lên mép bàn từng nhịp, đôi mắt màu xanh nhạt thoạt nhìn sâu không thấy đáy, khiến người ta khó mà đoán được: "Bây giờ chưa phải lúc, Quân đoàn Bốn còn chưa nằm trong tay chúng ta, đừng đánh rắn động cỏ."

Phidi gật đầu, lại đề nghị một ý kiến: "Hay là mời luật sư ra mặt đàm phán với gia tộc Capet?"

Arnold dừng lại một chút, lần này chỉ trả lời hai chữ: "Không cần."

Cậu nói xong thì rút bút, từ trong đống văn kiện chất đống lấy ra một tập, tuy nhiên đầu bút dừng dừng lại lại, rốt cuộc không viết được gì, chỉ để lại một vết mực màu đậm.

Trùng cái trẻ trung cũng có khả năng bị chán ghét, huống hồ là khi đã già nua xấu xí, Arnold nghĩ đến mỗi lần trở về nhà chính, thấy cảnh phụ trùng chịu lạnh nhạt, động tác khựng lại, đầu bút không kiềm chế được mà cong xuống, kéo trên trang giấy trắng một đường vặn vẹo màu tối, như thể vạch ra quá khứ, mang theo cả những ký ức thời thơ ấu cũng ùa về.

Ngày xưa, mỗi lần đi ngang qua cửa phòng phụ trùng, cậu đều nghe thấy bên trong truyền ra tiếng r. ên rỉ đau đớn trầm thấp, còn có tiếng roi quất, âm thanh roi da rít lên trên cơ thể.

Không phải một lần, mà là rất nhiều lần...

Arnold lúc đó không hiểu tại sao, nhưng phụ trùng mỗi lần chỉ tái mặt bảo cậu đừng để ý, sau này cậu lớn rồi, thì hiểu ra.

Bọn họ không có lựa chọn, chỉ có thể đời đời lặp lại con đường của cha ông, sau khi Arnold có hùng chủ, mọi thứ mà phụ trùng từng trải qua, cũng đều diễn ra trên người cậu một lần nữa.

Nhưng không ai cảm thấy kỳ lạ, vì xã hội là vậy, bọn họ giống như chiếc lò xo bị uốn cong, đã méo mó không thành hình, nhưng lại không hề hay biết.

Trong đầu Arnold bỗng hiện lên dáng vẻ của Sở Tuy, đôi mắt màu hắc diệu thạch, mái tóc màu đem thuần, ban đầu giống hệt như những trùng đực khác, lười biếng nóng nảy, khi tức giận cũng sẽ dùng roi quất mình, nhưng sau này dần dần tốt hơn, không còn động tay động chân, thậm chí nhiều lần bảo vệ mình.

Còn có đêm đó...

Arnold nhắm mắt, nhớ lại những nụ hôn gần như quấn quýt và đòi hỏi của trùng đực, tiếng thở d. ốc nóng rực dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, cậu tưởng rằng cơ thể mình có thể chịu đựng bất kỳ đau đớn nào, nhưng lại tan vỡ trong phút chốc dưới những nụ hôn của đối phương.

Ngày tháng của Sở Tuy vẫn như trước đây, ăn chơi trác táng, chơi xong game, ăn một ít đồ ăn vặt, rồi nằm trên giường ngủ, hoặc là đăng nhập tài khoản hành tinh Tr. ùng để mua sắm, như vậy để giết thời gian, không hề lo lắng chút nào về vận mệnh tương lai của mình.

Hệ thống thấy Sở Tuy suốt ngày rảnh rỗi, không có việc gì làm, sợ rằng anh sẽ trở thành điểm thất bại trong sự nghiệp của mình, bay đến bên cạnh Sở Tuy, dùng cánh đập lên đầu anh: [Anh còn nhớ kiếp trước mình chết như thế nào không?]

Sở Tuy đang nằm trên giường chơi game, hờ hững nói: "Nhớ chứ, sao vậy?"

Khi đó Liên minh Tự do nổi loạn, nắm quyền nói trong toàn đế quốc, chín mươi chín phần trăm trùng đực đều gặp nạn, không chỉ mỗi mình anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!