Chương 40: (Vô Đề)

Hùng chủ vốn yếu ớt như gà chọi, chuyện bẻ gãy đũa cũng có chút phóng đại, nhưng không quá xa sự thật. Sở Tuy đánh người không hề nương tay, vài cú đấm thôi cũng khiến Capet khóc lóc kêu la, thậm chí còn rụng mất hai cái răng. Vậy mà đám trùng thị của gã vẫn không dám tiến lên, chỉ đứng đó mặt đỏ bừng vì lo lắng.

"Hùng chủ! Ngài không sao chứ?!"

"Ngài Sở Tuy, xin hãy dừng tay ngay lập tức!"

Sở Tuy chẳng thèm nghe họ nói, cú đấm như mưa trút xuống. Đánh đến khi tay mỏi nhừ, anh mới dừng lại, hoàn toàn không nhận ra chiếc mặt nạ trên mặt mình đã rơi xuống. Tùy ý vẩy vẩy tay đầy máu, anh đứng dậy, lại đá thêm một cú mạnh vào bụng Capet, khiến gã ôm bụng quằn quại như con tôm luộc, nghẹn ngào không nói nổi một câu rõ ràng.

Mọi người xung quanh đều đứng xem màn kịch này. Có người thầm hả hê, có kẻ thì thầm bàn tán, có người không nỡ nhìn, và cũng có những kẻ đang chụp ảnh quay phim.

Nhưng khi chiếc mặt nạ của Sở Tuy rơi xuống đất với một tiếng "keng", tất cả âm thanh hỗn loạn xung quanh như bị ai đó đột ngột ấn nút tạm dừng.

Bầu không khí lặng đi trong thoáng chốc.

Không thể phủ nhận, Sở Tuy có một diện mạo vô cùng xuất sắc. Đôi môi đỏ, hàm răng trắng, cả người toát lên vẻ cao quý. Đôi mắt đuôi phượng hơi nhếch lên, mang theo vẻ ngạo mạn khó kìm, dù vài lọn tóc rơi xuống che đi đôi mắt nhưng vẫn không thể che lấp ánh sáng trong đó. Tóc và mắt anh đều là màu đen thẫm đầy bí ẩn, lúc này vì giận dữ mà đuôi mắt hơi ửng đỏ, mang theo một chút tàn nhẫn, nhưng không làm giảm đi vẻ thu hút.

Từ lúc bước vào, Sở Tuy luôn đeo mặt nạ, khiến mọi người âm thầm đoán già đoán non, liệu có phải anh xấu xí bẩm sinh nên không dám để lộ mặt thật. Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy khuôn mặt của Sở Tuy, tất cả đều không kiềm được mà ngẩn ngơ, mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

Trùng thần ơi...

Họ chưa từng thấy một hùng chủ nào đẹp đến thế...

Arnold rốt cuộc đã gặp phải vận may chó ngáp phải ruồi gì, mà có thể cưới được một hùng chủ xuất sắc đến vậy? Không chỉ dịu dàng, chu đáo, ngoại hình đẹp, mà còn vì cậu mà ra tay đánh nhau với thiếu gia Capet. Chuyện này mà truyền ra ngoài, ai mà tin nổi?!

Sở Tuy đánh người một trận đã tay, cuối cùng cũng hả giận. Anh quay đầu lại, phát hiện Arnold đang kinh ngạc nhìn mình. Mặt không cảm xúc, anh nắm lấy tay cậu, kéo thẳng xuống lầu, khuôn mặt tối sầm lại: "Về nhà!"

Vừa rồi, Arnold nghĩ rằng Sở Tuy thực sự sẽ giao cậu đi. Trái tim cậu treo lơ lửng nơi cổ họng, rồi lại như tro tàn lạnh ngắt. Đôi mắt xanh thẳm đầy sóng ngầm, mãi không yên. Nhưng hành động của Sở Tuy hoàn toàn ngoài dự liệu, khiến cậu cũng ngẩn người như bao người khác.

Trùng cái sẽ không bao giờ làm hại hùng chủ của mình. Cảm nhận được khí tức quen thuộc của Sở Tuy, dù tác dụng của thuốc vẫn còn, Arnold cũng vô thức thu lại sự thù địch, để mặc anh kéo ra khỏi sảnh tiệc.

Đây là biệt thự của gia tộc Capet. Sau khi đánh người xong, làm gì có chuyện Sở Tuy rời đi một cách thuận lợi. Vừa ra đến cửa, bọn họ liền bị một nhóm vệ sĩ chặn lại.

Dẫn đầu là một trùng cái, vừa nhìn thấy khuôn mặt Sở Tuy, hắn ngẩn người một chút, sau đó lập tức giơ tay chặn lại: "Rất xin lỗi, hiện tại ngài không thể rời khỏi đây."

Arnold cắn mạnh vào đầu lưỡi, vị máu tanh tràn ngập khoang miệng, đầu óc đang hỗn loạn cuối cùng cũng tỉnh táo hơn nhờ cơn đau. Cậu bước lên chắn trước Sở Tuy, tóc mái rơi xuống trán, trông có chút nhếch nhác. Nhưng áp lực tinh thần từ một trùng cái cấp S vẫn khiến đám trùng cái cấp A lùi lại một bước.

Giọng của Arnold vì lâu ngày đè nén mà trở nên khàn khàn, nhưng ngữ điệu lại lạnh lẽo đến tận xương: "Chuyện này gia tộc Hoffman sẽ cho ngài Capet một lời giải thích thỏa đáng, nhưng không phải hôm nay."

Trong chuyện này có liên quan đến một trùng đực quý tộc, thế nào cũng khó mà giải quyết dễ dàng, đôi bên nhất định phải có một phen thương lượng.

Sở Tuy chẳng quan tâm đến nhiều như vậy, chỉ là một trùng cái thôi mà, đánh thì đánh, giải thích cái quái gì, anh trực tiếp khoác vai Arnold kéo ra ngoài, nhìn thấy trùng cái đó tiến lên ngăn cản, anh nheo mắt, từng chữ từng chữ nói: "Cậu dám động vào một ngón tay của tôi thử xem, có tin là ngày mai tôi sẽ kiện cậu cố ý gây thương tích, đày cậu đến hành tinh hoang dã không?"

Chiêu này không chỉ Capet biết chơi, mà Sở Tuy cũng chơi rất thuần thục, mấy trùng cái xung quanh nghe thấy vậy quả nhiên không dám tiến lên ngăn cản, cộng thêm Alvin từ trong phòng tiệc chạy ra, ra lệnh cho binh lính quân đoàn ba chặn đội vệ binh nhà Capet lại, Sở Tuy rất thuận lợi mang Arnold rời đi.

Phi thuyền đậu ngay bên ngoài, tài xế thấy áo sơ mi của Sở Tuy dính đầy máu, còn Arnold thì bộ dạng thê thảm, đứng cũng không vững, không khỏi kinh hãi: "Ngài..."

Sở Tuy trực tiếp ngắt lời hắn: "Về nhà."

Tài xế đành phải đáp ứng, sau đó đóng cửa khoang lại.

Sở Tuy mệt đừ người, đẩy Arnold vào ghế rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh, dưới ánh đèn mới phát hiện trên người mình dính máu của Capet, nhíu mày, chán ghét cởi áo khoác ra.

Không ngờ Arnold bên cạnh đột nhiên trượt khỏi ghế, rồi "phịch" một tiếng quỳ trước mặt anh, đầu gối chạm sàn phát ra tiếng vang trầm đục, nghe thôi đã thấy đau: "Hùng chủ..."

Sở Tuy nghe thấy thế thì ngừng động tác, muốn nghe xem cậu nói gì.

Arnold không biết dùng bao nhiêu sức mới miễn cưỡng chống lại tác dụng của thuốc, đôi môi tái nhợt bị máu tươi nhuộm loang lổ, trán nổi gân xanh, tóc ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt luôn lạnh lùng thờ ơ, lúc này lại lộ ra một chút yếu ớt khó nhận ra, khó khăn thấp giọng nói ra mấy chữ: "Xin ngài hãy tin tôi..."

Arnold đối với Dick luôn có một phần tình thân máu mủ, nên hoàn toàn không ngờ em trai ruột của mình lại hãm hại mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!