Chương 4: (Vô Đề)

Hệ thống đã nói đi nói lại câu đó không dưới mười lần, nếu không muốn nói là tám chín lần, nhưng Tịch Niên rõ ràng chẳng mảy may để tâm, hoàn toàn phớt lờ. Anh tránh xa đám phóng viên đang chen chúc ngoài kia, quay trở lại hậu trường thay đồ, chuẩn bị rời đi.

Tôn Minh vẫn bám theo anh, thấy vậy liền vội vàng chặn đường: "Ê ê, đi đâu vậy? Ngoài kia bao nhiêu phóng viên đang chờ cậu, ít nhất cũng phải ra ngoài lộ mặt một chút chứ."

Tịch Niên mặc một bộ đồ thể thao đen tuyền, trên vai trái đeo một chiếc túi du lịch. Anh kéo khóa áo lên đến tận cằm, che gần hết khuôn mặt, hoàn toàn không có ý định nhận lời phỏng vấn: "Không đi."

Hai tay anh đút vào túi quần, ở nơi không ai nhìn thấy, đầu ngón tay bắt đầu co giật nhẹ không kiểm soát được, sau đó bị anh nắm chặt thành nắm đấm để đ. è xuống.

Nghe vậy, Tôn Minh đẩy gọng kính, cau mày đầy khó chịu, giọng mang theo sự tức giận: "Lần này cậu đã cướp mất hào quang của Tô Cách, chuyện này không dễ dàng giải quyết đâu. Hợp đồng của cậu ta với công ty sắp hết hạn rồi, cấp trên đang tìm cách giữ cậu ta ở lại. Nếu cậu ta oán hận cậu, lợi dụng chuyện này để uy hiếp, cậu tự nghĩ xem hậu quả thế nào!"

Quan hệ giữa quản lý và nghệ sĩ vốn là cùng có lợi, vinh cùng vinh, bại cùng bại. Tịch Niên có thể tỏa sáng, đó là chuyện tốt với Tôn Minh, nhưng kiểu "tỏa sáng" này rõ ràng không phải điều mà các lãnh đạo muốn thấy.

Một người là ngôi sao đã nổi tiếng từ lâu, người kia lại là một tân binh chưa biết tương lai ra sao, kẻ ngốc cũng biết nên chọn ai.

Nhưng Tịch Niên chỉ đáp lại ba chữ: "Kệ họ thôi."

Giải Trí Sơn Hành rõ ràng không phải là một lựa chọn tốt, bởi điều khoản hợp đồng quá hà khắc, không ít nghệ sĩ dưới trướng đang kiện tụng công ty, danh tiếng càng ngày càng tệ, thực lực cũng đi xuống. Anh vốn không định ký hợp đồng lâu dài ở đây.

Tôn Minh lúc này vẫn chưa biết ý định của anh: "Đầu cậu bị cửa kẹp rồi đúng không?! Chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, thua Tô Cách có gì ghê gớm đâu, sau này còn nhiều cơ hội. Cậu vượt mặt cậu ta, ngày mai chắc chắn fan nhà cậu ta sẽ làm loạn cả Weibo, đúng là không biết điều!"

Nhìn dáng vẻ dửng dưng như nước đổ lá khoai của Tịch Niên, Tôn Minh tức đến ngực phập phồng, lạnh lùng cười một tiếng, sau đó quay người rời đi trong cơn giận dữ.

Tịch Niên tất nhiên sẽ không đuổi theo, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình. Phần cổ tay đã sưng phồng lên thấy rõ, anh kéo tay áo xuống che lại một cách kín đáo, đang định tới bệnh viện kiểm tra thì bỗng nhớ ra điện thoại vẫn để trong tủ đồ ở phòng nghỉ. Anh liền quay lại lấy.

Phòng nghỉ không một bóng người.

Tịch Niên lấy điện thoại từ trong tủ đồ ra, trên màn hình hiện rõ thời gian, ánh sáng yếu ớt lóe lên rồi tắt ngấm.

Ngày 26.

Anh mơ hồ nhớ rằng ở kiếp trước, vào thời điểm này, sáng hôm sau tiêu đề nóng trên Weibo bị tin tức ngoại tình của một nam minh tinh nổi tiếng chiếm trọn. Chuyện này từng gây nên một cơn sóng dư luận không nhỏ, và kẻ đứng sau vụ việc chính là Lục Tinh Triết.

Tính toán sơ sơ, cái chân của tên chó săn đó bị đâm vào khoảng tối nay thì phải?

Tịch Niên chống một tay lên cửa tủ, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới khẽ nhếch môi. Hệ thống 009 đang âm thầm quan sát, cứ cảm thấy anh đang mừng thầm trong bụng. Nhưng nhìn kỹ lại thì không giống lắm.

"Chúc mừng cậu, giải nhất nhé."

Khi Tịch Niên đang mải suy nghĩ, phía sau anh bỗng vang lên một giọng nói châm chọc đầy gai góc. Anh quay lại nhìn, phát hiện đó là Tô Cách, mày hơi nhướn lên, biết ngay đối phương tìm đến gây sự.

Tô Cách vừa rồi bị đám phóng viên vây hỏi suốt nửa ngày trời, sắc mặt khó coi không chịu nổi. Gã bước tới bên máy lọc nước, rót một cốc, trong lòng như có ngọn lửa bốc lên từng hồi. Thấy Tịch Niên một bộ dạng thờ ơ không để tâm, gã lạnh lùng hỏi: "Cậu đắc ý lắm đúng không?"

Tịch Niên ở kiếp trước cũng lăn lộn trong giới giải trí không ít năm. Trò khiêu khích này của Tô Cách chẳng khác gì trò con nít, khiến anh đến cả hứng thú đối phó cũng chẳng có. Anh không đáp, nghiêng người tránh đi, tiếp tục bước ra ngoài.

Không có lời chửi mắng nào độc địa hơn sự thờ ơ lạnh lùng như thế này.

Tô Cách vốn đang đầy bụng tức giận vì mất mặt, lại càng không nhịn nổi. Gã vốn dĩ có thể đi tới chung kết, vậy mà bị đá khỏi vòng loại trực tiếp, mất đi không ít cơ hội lên sóng. Thấy vậy, gã chặn đường Tịch Niên: "Mới mấy giờ mà đã định đi, không ở lại xem trận sau à?"

Trong tay gã cầm một cốc nước, bên trong đổ đầy nước sôi. Vừa nói xong, không biết vô tình hay cố ý, gã bỗng nghiêng người như bị vấp ngã, cả người lao về phía Tịch Niên, đồng thời cố ý hét lớn: "Cẩn thận!"

Nước nóng lập tức dội xuống. Tịch Niên phản ứng nhanh chóng, lùi lại một bước. Tô Cách thấy vậy, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý, cố tình nắm lấy tay anh không buông. Kết quả, anh bị nước đổ trúng tay áo, ướt sũng cả một mảng lớn. Nước nóng nhỏ từng giọt xuống, chảy dài trên nền gạch men, để lại những vệt nước uốn lượn.

Mu bàn tay lộ ra của Tịch Niên dần đỏ ửng thấy rõ, thậm chí còn bắt đầu phồng rộp.

Tô Cách nhìn thấy thì khẽ nhếch môi, đứng thẳng người, cuối cùng cũng buông tay anh ra, liếc nhìn chiếc cốc giấy trống không trong tay, làm bộ như không có thành ý mà nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ:

"Xin lỗi nhé, vừa nãy tôi đứng không vững."

Nói xong, gã vò chiếc cốc giấy trong tay thành một cục, tùy tiện ném vào thùng rác, giọng điệu không che giấu nổi sự chế nhạo: "Đừng quên trận đấu ngày kia, nhất định phải giành được giải nhất đấy nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!