Chương 38: (Vô Đề)

Sở Tuy dường như bị đả kích khá lớn, nằm bẹp trên giường rất lâu không nhúc nhích, trông chẳng khác gì một con cá khô. Hệ thống muốn động viên anh, nhưng khẩu hiệu chưa kịp hô lên đã bị anh dùng gối ném bay ra xa.

Sở Tuy tâm trạng cực kỳ tệ: "Đừng lượn lờ trước mặt tôi nữa."

Hệ thống nghĩ thầm rằng ký chủ này bệnh tình không nhẹ, chỉ có thể từ từ cải tạo về sau. Hiện tại, tốt hơn hết là để anh bình tĩnh lại, nên nó lặng lẽ ẩn đi giữa không trung.

Arnold về từ quân bộ vào buổi trưa, đi thẳng lên lầu hai. Đẩy cửa phòng ra, cậu nhìn thấy Sở Tuy đang nằm bẹp trên giường, vẻ mặt vô hồn, trông như chẳng còn thiết sống, ngay cả giày cũng không buồn cởi.

Anh toát lên vẻ quý tộc trẻ tuổi kiêu ngạo, từng đường nét từ khóe mắt đến chân mày đều lộ rõ sự phóng túng, hiển nhiên là chưa từng chịu khổ. Mái tóc đen như mực xõa tung trên giường, đôi mắt đen sáng hơn cả hắc diệu thạch, nhưng vì tâm trạng không vui, đôi môi mím chặt, như muốn cho cả thế giới biết rằng anh không hề hạnh phúc.

Màu tóc và màu mắt của Sở Tuy trong trùng tộc vô cùng đặc biệt, là một sắc đen thuần túy và bí ẩn mà Arnold chưa từng thấy qua. Cậu nhìn thấy vết giày mờ trên ga trải giường, liền quỳ xuống sàn, cúi người tháo giày cho Sở Tuy: "Hùng chủ, trưa nay ngài muốn ăn gì?"

Sở Tuy bừng tỉnh, liếc nhìn cậu một cái, trong lòng vẫn có chút e dè. Nhưng nghĩ đến việc mình đã tái sinh, hiện tại Arnold không dám làm gì mình, nên không thấy sợ nữa. Anh trở mình, úp mặt vào gối, nói: "Không muốn ăn."

Tính khí của Sở Tuy đến nhanh mà đi cũng nhanh, nói trắng ra là chẳng để tâm quá nhiều. Người để tâm nhiều thì sao có thể sống hưởng lạc nhiều năm trong trùng tộc như thế. Sáng nay đá Arnold một cú, anh cảm thấy hả giận, tự xem như món nợ từ kiếp trước đã trả xong, những chuyện khác coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đây được xem là một trong những ưu điểm ít ỏi của anh.

Nhưng câu trả lời của anh lại khiến Arnold không biết phải làm thế nào. Tính cách thường ngày không cho phép cậu nói những lời khéo léo, chỉ có thể tiếp tục giữ nguyên tư thế, quỳ bên mép giường.

Hệ thống lặng lẽ hiện thân: [Bảo cậu ấy đứng lên...]

Nghe vậy, Sở Tuy ngẩng mặt khỏi gối, liếc mắt nhìn một cái, lúc này mới phát hiện Arnold vẫn đang quỳ trên sàn. Anh trở mình, một tay gối sau đầu, tay kia vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, lười biếng nói: "Lại đây ngồi."

Arnold có quỳ hay không, Sở Tuy đều chẳng buồn bận tâm. Đó là chuyện cậu tự nguyện, có liên quan gì đến anh đâu? Đó luôn là cách nghĩ của Sở Tuy.

Arnold nghe vậy, liếc anh một cái, đôi mắt xanh dương không để lộ bất kỳ cảm xúc gì. Cậu đứng dậy theo lời, ngồi xuống mép giường, hơi thở trên người phảng phất sự lạnh lẽo: "Hùng chủ, ngài có gì căn dặn sao?"

Vị trùng cái này từ kiếp trước đã cứng nhắc, nhạt nhẽo, đến cả trên giường cũng chẳng khác gì cá chết, chẳng có chút thú vị nào. Sở Tuy đã quen, đưa tay nghịch chiếc khuy tay áo có hình hoa hồng quân đội trên bộ quân phục của Arnold, giọng điệu hờ hững: "Không có gì cả, chỉ là muốn ngồi nói chuyện thôi."

Họ đã kết hôn ba tháng, số lần nói chuyện với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Arnold cũng không bận tâm, Sở Tuy bảo cậu làm gì, cậu làm nấy. Trong mắt cậu, trùng cái lấy chồng đều là như vậy: "Ngài muốn nói chuyện gì?"

Sở Tuy cũng chẳng biết muốn nói gì, anh đơn giản chỉ muốn có người để trò chuyện, liền hỏi bừa: "Cậu đã ở chiến trường bao lâu rồi?"

Arnold đáp ngắn gọn: "Trước đây phục vụ ở tiền tuyến tám năm, nhưng do huyết mạch bạo loạn dẫn đến kỳ hóa cứng, nên bị điều về hậu phương. Hiện tại tôi đang công tác tại Quân đoàn số Bốn."

Trùng cái vào kỳ hóa cứng, nếu được an ủi bằng pheromone của trùng đực, cũng có thể trở lại chiến trường, nhưng số lượng rất ít.

Arnold nói xong liền im lặng. Sở Tuy liếc nhìn cậu: "Chỉ có thế thôi? Cậu thật nhàm chán."

Trong trùng tộc, ngoài trùng đực ra còn có trùng quân và á thư. Trùng quân, như tên gọi, là những trùng cái phục vụ trong quân đội. Họ có thể lực vượt trội, chiến đấu mạnh mẽ, thường được điều ra tiền tuyến. Tuy nhiên, vì ngoại hình không tinh xảo, cơ thể không mềm mại nên không được trùng đực ưa chuộng. Trái lại, á thư với thân hình nhỏ nhắn, đáng yêu lại được yêu thích hơn nhiều.

Điều này rất dễ hiểu, giống như trên Trái Đất, đa phần đàn ông đều thích phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn, ai lại muốn cưới một người vợ cơ bắp cuồn cuộn, chiến đấu mạnh mẽ?

Trên thực tế, trùng đực cũng không phải hoàn toàn nhàn rỗi. Hằng năm, họ bắt buộc phải nộp cho đế quốc một khoản điểm cống hiến rất lớn. Ngoại trừ giới quý tộc, các trùng đực bình thường rất khó xoay sở. Vì thế, không còn cách nào khác, họ buộc phải cưới trùng quân, bởi mỗi trùng quân rút khỏi chiến trường đều được phân một khoản điểm cống hiến khổng lồ.

Trùng quân cái ngoài việc giỏi chiến đấu, dường như cũng không có ưu điểm gì khác. Nếu phải tìm một điểm, thì đó là khả năng chịu đựng. Khả năng hồi phục của họ rất mạnh, dù bị rạch một đường trên người, chỉ hai ba ngày là lành lại. Vì vậy, nhiều trùng đực thích hành hạ họ để làm thú vui.

Khó mà giải thích được lý do, đại khái là do bản năng thú tính còn sót lại trong gien của tự nhiên, trùng đực khó có thể chấp nhận việc trùng cái mạnh hơn mình.

Arnold nghe thấy Sở Tuy nói "nhàm chán" liền hiểu sai ý của anh, cậu lặng lẽ trượt khỏi giường, lấy một cây roi từ trong ngăn kéo, đưa cho Sở Tuy. Đầu ngón tay trắng lạnh của cậu nâng thân roi đen, trên đó còn lốm đốm vết máu khô màu đỏ sậm:

"Hùng chủ."

Cậu chỉ nói hai từ, sau đó không nói thêm gì nữa. Hàng mi dày và dài rũ xuống, che đi cảm xúc trống rỗng nơi đáy mắt. Rồi cậu cởi áo khoác quân phục, ném lên một bên, để lộ phần thân trên gầy nhưng rắn chắc, trần tr. ụi giữa không khí.

Làn da của Arnold tái nhợt lạnh lẽo, trên lưng những vết roi chồng chéo ngang dọc, đỏ sậm chói mắt, khơi dậy d. ục v. ọng phá hoại trong lòng người khác.

Sở Tuy cầm lấy cây roi với vẻ buồn chán, nhíu mày, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Nhưng còn chưa kịp hành động, hệ thống đã lập tức xuất hiện:[Đinh! Xin mời ký chủ dừng ngay hành vi bạo lực này!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!