Tịch Niên đã rất lâu rồi không mơ. Người ta nói rằng mọi thứ xuất hiện trong giấc mơ đều là những điều từng khiến lòng ta day dứt nhất, nhưng anh không biết mình có điều gì để tiếc nuối. Vì thế, khi xuất hiện trong một căn phòng sang trọng và quen thuộc, Tịch Niên vẫn không thể hiểu nổi tình huống.
Anh nhìn quanh cách bài trí xung quanh, rồi nhận ra đây chính là nơi mà kiếp trước anh đã bỏ mạng. Tịch Niên bất giác sững sờ trong giây lát. Ngước mắt lên, anh thấy một người đàn ông đang ngồi im lặng trước máy tính. Người đó, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng đầy vẻ âm u, không ai khác chính là anh.
Là anh, nhưng lại không giống anh.
Tịch Niên chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng có lúc trông mệt mỏi đến mức như vậy, như một cái xác đang cận kề cái chết.
Trạng thái hiện tại của anh giống như một linh hồn hư ảo, không thể chạm vào bất cứ thứ gì. Chỉ có thể dựa vào cảnh tượng trước mắt mà đoán ra rằng đây chính là khoảnh khắc trước khi anh chết ở kiếp trước. Một lát nữa, có lẽ Lục Tinh Triết sẽ đến đây, rồi tức giận bỏ đi, ngay sau đó anh sẽ nhảy xuống từ nơi này.
Nghĩ đến đây, Tịch Niên không khỏi cảm thấy kiếp trước mình thật vô dụng. Chỉ một chuyện nhỏ như vậy, mà đã nghĩ quẩn, đúng là tâm khí quá cao cũng không phải chuyện tốt.
Trở lại nơi cũ, tâm trạng không khỏi phức tạp. Tịch Niên đứng bên cạnh, nhìn "chính mình" trước màn hình máy tính. Người kia liên tục xem những tin tức bôi nhọ mình trên mạng, con chuột nhấp ngày càng nhanh, rõ ràng đã rơi vào trạng thái suy sụp đến cực điểm.
Tịch Niên như một kẻ ngoài cuộc, lặng lẽ đánh giá toàn bộ cảnh tượng trước mắt.
Sai một bước, sai cả đời, câu này quả thật không sai. Kiếp trước, việc đè bẹp đối thủ đã trở thành thói quen của anh. Có scandal thì tung scandal, không có thì bịa cho bằng được. Bây giờ, những chuyện thất đức ấy bị người ta lôi ra ánh sáng. Fan của đối thủ không xé xác anh mới lạ, cả mạng xã hội đều coi anh là kẻ thù chung.
Chẳng bao lâu, cửa ngoài bị đẩy ra, Lục Tinh Triết bước vào với dáng vẻ khập khiễng. Cảnh tượng lặp lại, lời thoại không khác gì kiếp trước.
"Là cậu làm à?"
"Tại sao? Chỉ vì tôi bị cậu lợi dụng xong rồi vứt bỏ, nên cậu oán hận và muốn trả thù tôi à?"
Lục Tinh Triết cười khẽ, đến mức thẳng lưng cũng không nổi, cứ giữ nguyên tư thế đó, rất lâu cũng không động đậy.
Kiếp trước, Tịch Niên chỉ cảm thấy cậu kiêu ngạo, đáng ghét. Lúc này, anh nghiêng người nhìn về phía cậu, đầu cúi thấp, nhưng lại thấy đôi mắt của Lục Tinh Triết đỏ ngầu, nước mắt như muốn trào ra.
Tại sao phải khóc...
Tịch Niên không hiểu. Anh lặng lẽ đưa tay, muốn lau nước mắt cho cậu, nhưng bàn tay xuyên thẳng qua cơ thể Lục Tinh Triết, chẳng thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Mà giọt nước mắt ấy, cuối cùng cũng không rơi xuống.
Tịch Niên trơ mắt nhìn "mình" như bị ai chạm vào nỗi đau, túm lấy cổ áo Lục Tinh Triết đẩy mạnh cậu vào tường: "Thật sự là cậu?!"
Kiếp trước, Tịch Niên nghĩ là cậu, bây giờ lại không nghĩ vậy.
Nhưng Lục Tinh Triết vẫn nhất quyết không cúi đầu: "Đúng là tôi."
Ánh mắt cậu như mọi khi, đầy chế giễu và đắc ý, tựa như đã quyết tâm kéo người trước mặt mình xuống địa ngục. Dù đã bị bóp đến mức mặt mày trắng bệch, giọng nói cũng không hề mềm mỏng, cậu cười từng từ một: "Đúng là tôi."
"Anh không phải rất muốn trở thành ngôi sao lớn sao? Anh không phải rất coi trọng tiền đồ của mình à? Anh không phải mơ cũng muốn đá tôi sao? Tôi cứ không để anh toại nguyện..."
Bọn họ luôn có thể chính xác tìm ra điểm yếu của đối phương, rồi đâm một nhát chí mạng, khiến cả hai đều đầy thương tích.
Những gì xảy ra sau đó, Tịch Niên không muốn xem tiếp.
Lục Tinh Triết bị ép ngã xuống ghế sofa, mặt trắng bệch như búp bê vải rách nát. "Tịch Niên" của kiếp trước mặt không đổi sắc, hung hăng nghiến lên chân trái tật nguyền của cậu. Cậu đau đến mức mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy, co quắp lại, những lời nói thì vô cùng nhục nhã: "Trước đây cậu không phải rất nhiệt tình sao? Bây giờ lại giả bộ cái gì?"
Lần đầu tiên Tịch Niên cảm thấy nằm mơ là một việc tồi tệ đến thế. Anh mong mình sớm tỉnh lại, nhưng nhắm mắt đếm đến hàng trăm giây, đến khi Lục Tinh Triết đã tập tễnh rời khỏi căn phòng, giấc mơ này vẫn chưa kết thúc.
Tịch Niên không có sở thích lặp đi lặp lại cảnh tượng mình chết, anh chọn cách đi theo Lục Tinh Triết.
Giấc mơ chân thực đến mức anh thậm chí cảm nhận được cái lạnh của gió mùa thu lướt qua gương mặt mình.
Lục Tinh Triết ra khỏi phòng, không lập tức rời đi. Cậu tựa lưng vào tường, thân hình từ từ trượt xuống đất, ôm lấy chân trái, ngồi yên một lúc lâu. Cậu mò tìm trong túi áo lấy ra hai viên thuốc giảm đau, mặt mày tái nhợt nuốt vào, sau đó mới đứng lên, tập tễnh đi vào thang máy.
Cậu chưa từng yếu đuối trước mặt Tịch Niên, ngay cả uống thuốc cũng chỉ lén lút khi không có người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!