Chương 34: (Vô Đề)

Dù bên ngoài có ồn ào thế nào, thì sau khi các diễn viên của 《Ám Sát》 được xác định, đoàn phim nhanh chóng bắt đầu quay. May mắn là địa điểm quay không xa, ngoại trừ một số cảnh sau này phải sang Thái Lan để bổ sung, cơ bản không có nhiều việc phải chạy đi chạy lại.

Vai diễn của Tịch Niên có rất nhiều cảnh đánh đấm, trước khi vào đoàn phim, anh đã học với đạo diễn võ thuật gần nửa tháng theo sự sắp xếp của đạo diễn. Kiếp trước có sẵn nền tảng, nên luyện tập cũng không quá khó khăn, chỉ cần nâng cao thể lực dần là ổn.

Sùng Văn Tân rất nghiêm khắc trong việc quay phim, mấy ngày đầu cả đoàn gần như bị ông mắng không sót một ai, ngay cả Nghiêm Độ cũng không ngoại lệ. Chỉ có Tịch Niên là chưa từng bị mắng, bởi cảnh quay của anh ở phần sau, chưa đến lượt. Theo yêu cầu của đạo diễn, anh dành phần lớn thời gian mỗi ngày ngồi trên ghế nhỏ, chăm chú quan sát học hỏi.

Bạn diễn của anh, Dương Cẩm, cũng làm tương tự. Nhưng khác với Tịch Niên chỉ nhìn bằng mắt, cô ấy còn viết kín cả một quyển sổ dày với đầy những ghi chú về diễn xuất.

Thời tiết ngày càng lạnh, dù phim trường có lò sưởi, nhưng vẫn khiến tay chân mọi người cứng đờ vì rét. Tịch Niên tính toán rằng cảnh tiếp theo sẽ đến lượt mình, nên không ngồi một chỗ mà đứng dậy đi lại đôi chút.

Lục Tinh Triết nhìn thấy, đưa cho anh một cái bình giữ nhiệt: "Anh uống chút nước ấm đi."

Trong đoàn phim, Tịch Niên phần lớn thời gian đều không nói gì. Ngược lại, Lục Tinh Triết chỉ mất ba ngày để hòa đồng với toàn bộ nhân viên, mọi tin tức đều nắm rõ mười mươi. Dương Cẩm không khỏi trêu chọc: "Tịch Niên, cậu kiếm đâu ra trợ lý giỏi thế, giới thiệu cho tôi một người đi. Tận tụy như vậy đúng là hiếm có, không tăng lương thì không nói nổi đâu."

Lục Tinh Triết gật đầu tán thành: "Đúng đúng, không tăng thì không được."

Khi không có ai, Tịch Niên sẽ búng nhẹ vào trán cậu, nhưng trước mặt mọi người thì chẳng tiện làm gì, chỉ tiện tay ấn chiếc mũ của cậu xuống, nói tiếp lời Dương Cẩm: "Được rồi, về sẽ tăng lương cho em."

Giọng nói mang theo chút ý cười rất nhẹ, khiến ai cũng cảm thấy Tịch Niên thật dễ gần.

Lục Tinh Triết lén nhìn anh một cái, đôi mắt đen láy: "Tăng bao nhiêu?"

Nghe vậy, Tịch Niên hơi nhướn mày, cánh tay vòng qua ôm chặt vai cậu, cúi đầu đáp khẽ: "Về rồi bàn."

Ngón tay nhẹ nhàng nhéo lấy dái tai trắng nõn của Lục Tinh Triết. Khi thấy sắc đỏ nhạt nhanh chóng lan ra, anh mới buông tay, trở về ngồi ở chỗ cũ.

Lục Tinh Triết hỏi cho vui, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy Tịch Niên đang trêu chọc mình. Cậu tháo mũ lưỡi trai ra che mặt, hiếm khi đỏ mặt như vậy, phải rất lâu sau mới chậm rãi đội lại, rồi ngồi xuống cạnh Tịch Niên.

Nghiêm Độ vừa quay xong cảnh liền bước xuống, thấy trợ lý của Tịch Niên – người có khuôn mặt cực kỳ hút mắt – bận rộn xoay quanh anh, nhìn một lúc mới bước tới nói: "Tịch Niên, đạo diễn Sùng có việc tìm cậu."

Trước đây, fan của hai người tranh cãi ầm ĩ, ít nhiều cũng có chút lúng túng. Nhưng Nghiêm Độ lại tỏ ra chẳng có gì, lúc nào cũng giữ vẻ khách khí, điềm đạm, phong thái đúng chuẩn "lão cán bộ", chẳng ai đoán được hắn nghĩ gì.

Tịch Niên nhìn qua hắn một chút, sau đó gật đầu cảm ơn, vẻ mặt vẫn bình thản như thường. Anh đứng lên, quay sang Lục Tinh Triết dặn dò: "Anh đi một lát."

Lục Tinh Triết gật đầu, vì có người khác nên không nói gì thêm.

Vị trí của Nghiêm Độ ngay cạnh đó. Khi ngồi xuống, trợ lý đưa cho hắn một ly nước, nhưng nước không còn nóng. Nghiêm Độ liếc nhìn, không nhận: "Lạnh rồi, đi rót nước nóng lại đi."

Giọng hắn nghe không ra cảm xúc.

Trợ lý có chút hoảng hốt: "Thầy Nghiêm, xin lỗi, vừa nãy em lấy nước nóng, nhưng chắc trời lạnh quá nên nó nguội mất."

Lục Tinh Triết đứng bên cạnh nhìn, thầm nghĩ người trợ lý bị dọa đến mức này, xem ra Nghiêm Độ sau lưng cũng không phải người dễ tính. Cậu cầm bình giữ nhiệt của Tịch Niên lên, mở nắp kiểm tra, ừ, nước còn nóng, liền đặt lại xuống.

Nghiêm Độ nghiêng đầu, chăm chú nhìn nửa khuôn mặt tinh tế của Lục Tinh Triết ẩn dưới vành mũ trong chốc lát, sau đó mỉm cười đầy hứng thú, chủ động lên tiếng, giọng điệu ôn hòa: "Cậu làm trợ lý bên cạnh Tịch Niên được bao lâu rồi?"

Lục Tinh Triết nghĩ, "Liên quan gì đến anh?", đầu không ngoảnh lại, giọng hờ hững: "Chưa lâu."

Nghiêm Độ tiếp tục: "Cậu nhìn trẻ thế này, làm việc cũng chu đáo thật. Thường ngày rảnh thì chỉ dạy A Mẫn thêm chút, cô ấy làm nghề này bảy, tám năm rồi, mà còn không bằng cậu."

Ngũ quan của hắn đoan chính, cương nghị, chính khí lẫm liệt, dù không thể gọi là đẹp trai nhưng đôi mắt khi cười lại rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, tuy nhiên, sâu trong nội tâm lại như bị màn sương che phủ, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì. Lúc này, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lục Tinh Triết, dường như để tiện nói chuyện, cơ thể còn hơi nghiêng về phía cậu.

Lục Tinh Triết đâu phải kẻ ngây thơ không hiểu chuyện, trong lòng âm thầm nhướn mày, nghĩ thầm "Hóa ra Nghiêm Độ cũng thích kiểu này, trước đây không nhận ra, giấu cũng kỹ thật. Nhưng nếu định nhắm đến mình thì đúng là chết tiệt."

Cậu nhìn Nghiêm Độ, ánh mắt mang chút ý vị trêu chọc: "Không tiện lắm, tôi với A Mẫn không quen nhau."

Quan trọng hơn là cũng chẳng quen anh.

Ánh mắt của Lục Tinh Triết khiến lòng Nghiêm Độ ngứa ngáy. Hắn đang định nói gì đó thì trên đầu bỗng vang lên giọng nam quen thuộc: "Đang nói gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!