Chương 33: (Vô Đề)

Do có ảnh đế Nghiêm Độ góp mặt, tin tức tuyển chọn diễn viên cho 《Ám Sát》 đã lan truyền ra ngoài. Hầu hết cư dân mạng đều quan tâm đến bộ phim này, muốn xem đạo diễn Sùng Văn Tân dày công chuẩn bị ba năm sẽ mang đến tác phẩm như thế nào.

Tịch Niên về nhà, đọc lại kịch bản một lần nữa. Dù số cảnh sát thủ 19 xuất hiện không nhiều bằng nhân vật chính, nhưng nhân vật này như một sợi dây xuyên suốt bộ phim, đến cuối cùng mới chết. Đạo diễn Sùng rất thích khắc họa những cảm xúc phức tạp và mâu thuẫn trên các nhân vật nhỏ. Tuy không có nhiều đất diễn, nhưng trải nghiệm và tính cách của vai diễn này rõ ràng được chăm chút rất kỹ lưỡng.

Không lâu sau khi trở về, Tịch Niên nhắn tin cho Hạ Minh Tuyết, quyết định nhận vai này. Đối phương nghe vậy thì khá bất ngờ: "Không phải cậu đi thử vai nam chính sao? Sao lại thử một vai nhỏ?"

Chuyện này mà lan truyền ra ngoài, chắc chắn fan hâm mộ sẽ dậy sóng.

Tịch Niên khẽ giật giật mí mắt, nói: "Đạo diễn Sùng bảo tôi hợp vai này hơn. Tôi cũng thấy nó có tính xung đột cao, nên nhận thôi."

Hạ Minh Tuyết vốn không có ấn tượng tốt với đạo diễn Sùng. Nghe vậy, cô tức giận đáp: "Ông ta chỉ quan tâm đến phim của mình, đâu thèm nghĩ đến việc ảnh hưởng đến tương lai của cậu đâu. Tịch Niên, công ty không thể để cậu tiếp tục diễn những vai phụ kiểu này. Lỡ như sau này cậu bị gắn mác chuyên diễn vai phụ, bị hạn chế nhận vai chính, lúc đó sẽ khó mà phát triển sự nghiệp, cậu hiểu không?"

Tịch Niên nhìn kịch bản, trầm tư một lúc rồi mới nói: "Cũng không hẳn là vai phụ, là phản diện nam hai thì đúng hơn."

Nếu may mắn diễn xuất nổi bật, biết đâu có thể tranh một suất đề cử Nam phụ xuất sắc nhất tại lễ trao giải Tinh Quang năm sau.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc đóng vai phụ sẽ giới hạn con đường của mình. Chỉ là Hạ Minh Tuyết cảm thấy việc anh liên tục nhận vai phụ sẽ khiến giá trị thương hiệu của anh bị hạ thấp, giống như một ngôi sao chỉ chạy theo các nhãn hiệu lớn. Nếu đại diện cho một thương hiệu nhỏ, điều đó chẳng khác nào tự làm giảm giá trị bản thân.

Trong trường hợp có quyền lựa chọn, tất nhiên đóng vai nam chính sẽ có lợi hơn cho sự nghiệp.

Hạ Minh Tuyết im lặng rất lâu, cuối cùng lại hỏi Tịch Niên lần nữa: "Cậu chắc chắn muốn diễn không?"

Tịch Niên: "Ừm."

Ở đầu bên kia, Hạ Minh Tuyết hít sâu một hơi, cuối cùng nhượng bộ: "Được thôi, nhưng sau khi quay xong《Ám Sát》, bộ phim tiếp theo cậu phải để công ty quyết định."

Tịch Niên không có ý kiến:"Được."

Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy. Lục Tinh Triết ngồi bên cạnh nghe xong, cảm thấy Tịch Niên thật ngốc: "Nghe nói nam chính đã định sẵn là Nghiêm Độ rồi. Ông già xấu xa Sùng Văn Tân mới rõ ràng chỉ đang lừa anh thôi. Không được thì nhận phim khác, làng giải trí đâu phải chỉ có một mình ông ấy là đạo diễn."

Tịch Niên hỏi: "Em thấy anh giống người chịu thiệt à?"

Anh không phải kiểu người làm việc vất vả mà không được gì, nhưng Lục Tinh Triết lại gật đầu. Tấm kính lọc dày của fan hâm mộ khiến cậu cảm thấy Tịch Niên từ khi ra mắt đến nay vẫn luôn bị bắt nạt.

Tịch Niên nghe vậy cũng không tranh cãi, chỉ khẽ cười, rồi đưa tay kéo cậu ngồi lên đùi mình, xoa đầu cậu, lại v. uốt ve sau lưng cậu, đùa như thật: "Chịu chút thiệt thòi thì chịu chút thiệt thòi thôi."

Cũng coi như trả nợ đời trước.

Kiếp trước Lục Tinh Triết chịu thiệt, kiếp này đổi lại là anh.

Có lẽ, số phận theo một nghĩa nào đó thực ra là một sự cân bằng, được hay mất, đều định sẵn sẽ phải bù đắp bằng một cách khác.

"Không được!" Lục Tinh Triết nắm lấy cằm anh, bĩu môi nói: "Anh không được chịu thiệt."

Tịch Niên nghĩ, không chịu thiệt thì chịu cái gì? Chịu em à? Anh không nói gì, chỉ hơi liếc nhìn Lục Tinh Triết, mà đối phương đã lập tức hiểu ý anh.

Lục Tinh Triết chẳng hề ngại ngùng, cậu thẳng thắn đưa tay cởi nút áo ở cổ, xương quai xanh ẩn dưới vạt áo lộ ra, dấu vết đỏ hôm qua để lại vẫn chưa mờ, cậu ghé sát tai Tịch Niên, nửa đùa nửa thật mà nói: "Được thôi, ông đây miễn cưỡng chịu chút thiệt thòi vậy."

Hai người hiện giờ xem như đang chung sống, lúc ở cùng nhau không ít lần quấn quýt. Tịch Niên là người trên thì còn ổn, nhưng Lục Tinh Triết là người dưới, lại không chắc chịu đựng nổi.

Tịch Niên không động đậy, chỉ cài lại áo cho cậu. Ngũ quan lạnh lùng của anh không còn như trước, xa cách đến mức khiến người ta khó lại gần. Anh học theo lời vừa rồi của Lục Tinh Triết, nói: "Không được, em không được chịu thiệt."

Lục Tinh Triết không hiểu vì sao anh không chạm vào mình. Cậu mở mắt nhìn anh, hiếm khi lộ ra một tia mờ mịt. Tịch Niên giống như một tảng băng nội liễm, chưa từng nói với Lục Tinh Triết bất cứ lời nào như "Anh thích em", "Anh yêu em", "Anh ghét em", "Anh hận em". Niềm vui hay nỗi buồn đều chôn giấu trong lòng. Lục Tinh Triết thường chỉ có thể phân biệt được nỗi buồn, còn niềm vui thì chưa bao giờ cậu chạm tới.

Nhưng cậu chưa bao giờ hỏi gì, Tịch Niên không nói, cậu cũng không hỏi, lần này cũng vậy.

Lục Tinh Triết khựng lại một chút, rồi nói: "Được thôi."

Nói xong liền đứng dậy khỏi ghế sofa, cúi đầu chỉnh lại quần áo, hỏi Tịch Niên: "Anh có đói không? Em đi làm chút đồ ăn cho anh nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!