Chương 28: (Vô Đề)

Tịch Niên hơi khựng lại, không ngờ cậu lại trả lời như vậy. Anh vô thức đặt tay lên sau đầu cậu, rồi cúi người đặt cậu xuống giường, chống tay bên cạnh cậu, nói: "Thôi đi, làm paparazzi đã chẳng phải hạng vừa, nếu làm nhà đầu tư, chắc anh bị em hành chết."

Nói xong, anh chợt nhận ra giọng điệu của mình có phần quá thân mật. Sự thay đổi âm thầm này khiến Tịch Niên thoáng bối rối. Anh lật chăn lên giường, cau mày, lần này chỉ nói ngắn gọn hai chữ: "Ngủ đi."

Lục Tinh Triết lười biếng mở mắt, dường như cười một cái: "Vâng."

Nếu Tịch Niên chấm dứt hợp đồng, công ty Sơn Hành chắc chắn sẽ không làm gì có lợi cho danh tiếng của anh. Sau này, nếu ký hợp đồng với công ty khác, chẳng phải sẽ trở thành đối thủ sao?

Sáng hôm sau, trên chuyến bay đến phim trường, Tịch Niên lật qua kịch bản, phát hiện bộ phim dân quốc này dù không phải sản phẩm tầm cỡ, nhưng quy mô và đầu tư cũng không đến nỗi tệ. Chỉ có điều, vai diễn của anh mới thực sự tệ hại.

Thời kỳ dân quốc, chiến loạn liên miên, quân phiệt chia cắt. Nam chính Diệp Khải Minh là con trai của một gia đình giàu có, ban đầu không lo làm ăn, chỉ biết hái hoa bắt chim, là một tên ăn chơi trác táng. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh người Nhật xâm chiếm quê hương, anh ta tỉnh ngộ, quyết định gia nhập quân đội, lập nên sự nghiệp lớn.

Tất nhiên, một bộ phim nam chủ như vậy không thể thiếu một nữ phụ dịu dàng, xinh đẹp. Trước khi nhập ngũ, Diệp Khải Minh từng có một vị hôn thê. Nhưng vì nhan sắc quá nổi bật, cô bị một tên quân phiệt háo sắc bắt làm thiếp. Diệp Khải Minh từng cố gắng cứu cô, nhưng quan không đấu lại với lính, không những không cứu được người, mà còn bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, suýt mất mạng. Đây cũng là bước ngoặt quan trọng dẫn đến sự trưởng thành của anh ta sau này.

Ừm...

Tịch Niên sẽ vào vai tên quân phiệt háo sắc đó.

Cũng tốt, anh thích đóng vai phản diện, không phải chịu ấm ức.

Chuyến đi này không được công bố rộng rãi, thậm chí ngay cả fan cũng không biết Tịch Niên đã nhận một dự án mới. Khi máy bay hạ cánh, đã có nhân viên đến đón họ về khách sạn. Sau khi đặt hành lý xong, Tịch Niên liền đến đoàn làm phim báo danh.

Lúc này, tiến độ của bộ phim đã hoàn thành được một phần tư, vừa hay đang quay cảnh nam chính bị ông cụ trong nhà trói vào từ đường để thực hiện gia pháp vì tội chơi bời lêu lổng.

Diễn viên thủ vai Diệp Khải Minh tên là Tra Bằng Phi, tốt nghiệp trường lớp bài bản, diễn xuất cũng khá, nhưng đạo diễn vẫn cảm thấy tiếng la của hắn chưa đủ chân thực. Đạo diễn vừa đi qua đi lại vừa lo lắng, suýt chút nữa đích thân lên làm mẫu: "Tra Bằng Phi, cậu không thể chỉ hét bằng miệng, mà phải biểu cảm đau khổ trên mặt, phải có gân xanh nổi lên!

Lại quay lại từ đầu, nếu không làm được, tôi sẽ cho đánh thật!"

Tra Bằng Phi sắc mặt xanh mét, rõ ràng mất mặt, khó chịu nói: "Đạo diễn Lâm, cảnh này tôi đã NG sáu lần rồi, tôi không hiểu ông không hài lòng ở đâu. Nếu không, ông lên đây làm mẫu cho tôi đi?"

Đạo diễn Lâm nổi tiếng nóng tính trong giới, nghe vậy liền bước nhanh đến trước mặt hắn, đáp trả: "Tôi làm mẫu? Nếu tôi làm được, tôi đã đi diễn từ lâu, cần gì phải làm đạo diễn ở đây cãi cọ với các cậu?! Tất cả các máy chuẩn bị, quay lại từ đầu!"

Khi Tịch Niên đứng một bên quan sát, Lục Tinh Triết tạm rời đi một lát. Khi quay lại, cậu đã nghe ngóng được tin tức: "Bộ phim này quay song song hai tổ A và B. Sau cảnh của Tra Bằng Phi là đến lượt anh. Đạo diễn Lâm tính khí không tốt, diễn hỏng là bị mắng đấy, anh cẩn thận chút."

Nói xong, cậu huých vai Tịch Niên, cười nham hiểm: "Em chưa từng thấy anh bị mắng bao giờ."

Tịch Niên một tay đút túi, cảm thấy cậu thật có sở thích xấu, liền giơ tay búng nhẹ vành mũ của cậu: "Đạo diễn mắng anh, anh sẽ mắng em, chẳng ai chạy thoát đâu."

Thời buổi này, trợ lý bị mắng không hiếm.

Chiếc mũ của Lục Tinh Triết suýt bị búng bay, cậu nhanh tay giữ lại, đang định nói gì thì khóe mắt liếc thấy đạo diễn Lâm nhìn qua. Cậu lập tức kín đáo nháy mắt với Tịch Niên rồi đứng nghiêm chỉnh.

Lúc này, đạo diễn Lâm mới để ý đến Tịch Niên. Khi nãy bị Tra Bằng Phi chọc giận đến hồ đồ, giờ mới có chút bình tĩnh lại, ánh mắt từ trên xuống dưới quan sát anh, nhưng giọng điệu vẫn cứng ngắc: "Cậu là Tịch Niên? Không phải quản lý của cậu nói ngày mai cậu mới đến sao?"

Tịch Niên luôn coi trọng từng bộ phim mình đóng, nên đối với đạo diễn, anh luôn tỏ ra rất lễ độ. Anh mỉm cười, thái độ không thể bắt bẻ: "Ban đầu là định đến ngày mai, nhưng tôi muốn đến đoàn phim quan sát học hỏi trước, nên đến sớm."

Mặc dù địa vị của anh không cao, nhưng cũng tuyệt đối không đến mức phải đóng một vai pháo hôi có đất diễn ít ỏi. Đạo diễn ban đầu còn tưởng anh sẽ làm việc một cách miễn cưỡng, nhưng không ngờ thái độ lại khá tốt, trong lòng có chút hài lòng hơn, liếc nhìn Tịch Niên một cái: "Chỉ đứng bên cạnh xem thì học được gì? Đi cùng chuyên viên trang điểm thay quần áo thử tạo hình đi, vừa hay không cần đợi đến ngày mai, hôm nay quay luôn cảnh cướp cô ba về phủ."

Những đạo diễn có chút tài năng thì tính tình thường chẳng mấy ai dễ chịu. Tịch Niên nghe vậy cũng không để tâm, xoay người theo nhân viên đi thử trang phục, còn Lục Tinh Triết thì ở ngoài chờ.

Lần này, nhân vật mà Tịch Niên đóng chính là Hạ Khiếu Vân, đầu lĩnh của một băng cướp ở Phong Gián Ngao thời kỳ đầu. Hắn dựa vào võ nghệ cao cường mà khởi binh trong thời loạn, sau nhiều năm tích lũy dần phát triển thành một thế lực lớn, chiếm cứ ở Ngô Thành, căn cơ vững chắc, không ai dám đụng vào. Hắn cả đời thích hai thứ, một là mỹ nữ, hai là rượu, rốt cuộc chỉ có thể xem là một tên thảo khấu vô lại.

Ban đầu đạo diễn cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy Tịch Niên dáng người cao ráo, rất phù hợp với nhân vật này.

Bộ phim đã quay được một thời gian, phục trang đều đã chuẩn bị sẵn, không lâu sau, Tịch Niên bước ra từ phòng thử đồ. Mọi người xung quanh vô thức nhìn về phía anh, rồi lặng người trong chốc lát.

Có một số người sinh ra đã mang gương mặt của nhân vật chính, được trời ưu ái, nói chính là kiểu người như anh.

Người đàn ông khoác lên mình bộ quân phục xanh đậm, đôi bốt da cao cổ, dây đeo súng đen từ vai vắt chéo qua eo. Bờ vai rộng, eo thon, chỉ riêng khí thế thôi cũng đã lấn át phần lớn những người có mặt. Dưới chiếc mũ quân đội, ngũ quan của anh sắc nét và góc cạnh, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa thâm trầm, huy hiệu trên vai lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, toát ra vẻ cấm người lạ đến gần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!