Chương 27: (Vô Đề)

Thấy Tịch Niên trở về an toàn, mọi người không khỏi mừng rỡ, vội vã vây quanh: "Lấy được dây chuyền rồi phải không?"

Tịch Niên vì chạy nhanh nên thở d. ốc, anh mở lòng bàn tay ra, đưa sợi dây chuyền cho mọi người xem, sau đó ghép nó với sợi dây trên tay thầy Mẫn, rồi bước đến trước cơ quan khóa để mở cửa:

"Bạch Dịch Thành là gián điệp, tôi đã nhốt cậu ta ở tầng hai rồi."

Nghe vậy, Kiều Chỉ thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức bừng bừng tức giận: "Thấy chưa, tôi đã bảo là tôi không phải gián điệp mà, vậy mà các người không tin!"

Khổng Hi liếc nhìn Tịch Niên: "Cậu đoán ra từ lâu rồi, đúng không? Bảo sao cậu cứ nhất quyết kéo Bạch Dịch Thành đi cùng."

Cô rất thông minh, đã lâu rồi cô mới gặp một khách mời vừa thông minh vừa nhạy bén như vậy. Nhưng nói ra điều này trước ống kính thì quá đắc tội người khác, nên Khổng Hi không lên tiếng nữa.

Trong lúc nói chuyện, Tịch Niên đã "cạch" một tiếng mở được khóa cơ quan. Cùng với cánh cửa cuối cùng bật mở, ánh sáng từ bên ngoài cuối cùng cũng tràn vào căn phòng tối tăm. Đồng thời, bên tai mọi người vang lên giọng nói lạnh lùng của hệ thống thông báo:

[Trò chơi kết thúc, chúc mừng các bạn đã thành công thoát khỏi "Tháp Ngà"]

Sau thời gian dài ở trong bóng tối, khi bước ra ánh sáng mặt trời, mắt mọi người đều chói lóa như bị mù tạm thời. Tịch Niên nheo mắt, mất một lúc mới thích nghi được. Anh nhìn sang Kiều Chỉ, thấy cô ngồi bệt xuống đất, mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa lầm bầm: "Cái chương trình chết tiệt này, lần sau có chết tôi cũng không tham gia nữa!"

Đạo diễn nghe vậy thì mặt mày xanh mét. Sắp đặt bao nhiêu cơ quan như thế dễ dàng gì, vậy mà không loại được ai, còn mất luôn một gián điệp, giờ lại còn bị chửi.

Bạch Dịch Thành cũng được nhân viên mở cửa thả ra. Hắn vừa lên tới đã nhẹ nhàng đấm vào vai Tịch Niên một cái, vừa tức vừa buồn cười: "Anh bạn, nhìn cậu cứ lặng lẽ thế mà ra tay ác quá đấy!"

Tịch Niên vốn luôn kín tiếng, chưa từng để ai nhìn thấu, đến mức sự hiện diện của anh dễ dàng bị bỏ qua. Không ai ngờ rằng, đội số hai vốn bị xem là có khả năng thất bại cao nhất, lại sống sót đến cuối cùng nhờ vào sự dẫn dắt của anh. Thầy Mẫn lắc đầu cười khẽ, không ngừng cảm thán: "Hậu sinh khả úy."

Trải qua một cuộc phiêu lưu đầy hồi hộp trong mật thất, mối quan hệ giữa mọi người cũng vô hình được kéo gần hơn, họ đều trao đổi thông tin liên lạc với nhau.

Khi Tịch Niên bước ra khỏi trường quay, đã thấy bên ngoài có một chiếc xe đang đợi sẵn. Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai tựa vào xe, không ai khác chính là Lục Tinh Triết.

Cách một khoảng không xa, Lục Tinh Triết cũng nhìn thấy anh, lập tức bước tới và đưa cho anh một chai nước: "Cuối cùng cũng ra rồi, mệt không?"

Tịch Niên nhận lấy, mở nắp uống một ngụm, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ý cười: "Em không định hỏi anh thắng hay thua à?"

Lục Tinh Triết chẳng mấy quan tâm, đá nhẹ viên sỏi dưới chân, lẩm bẩm: "Người ra được là được rồi, ai thèm quan tâm anh thắng hay thua."

Cậu luôn chẳng bận tâm đến những thứ đó, điều quan trọng chỉ là người trước mắt này thôi.

Tịch Niên nghe vậy thì khựng lại, dường như định nói gì đó, nhưng ngay lúc đó, Kiều Chỉ bước tới đưa điện thoại cho anh: "Kết bạn đi, còn thiếu mỗi anh thôi."

Vừa nãy khi mọi người trao đổi thông tin, Kiều Chỉ đang lên xe thay đồ nên giờ mới nhớ ra để kết bạn.

Tịch Niên nhìn Lục Tinh Triết một cái, thấy cậu không có phản ứng gì, liền lấy điện thoại ra quét mã xác nhận. Có lẽ cảm thấy khá hợp tính với anh, Kiều Chỉ hiếm khi không nhớ thù, thậm chí còn rủ anh lần sau đi ăn: "Hôm nào rảnh đi ăn xiên nướng nhé, tôi giới thiệu vài cô nàng xinh đẹp cho anh."

Nói xong, cô bất chợt chú ý đến Lục Tinh Triết – người từ đầu đến cuối không nói gì – liếc cậu một cái rồi tò mò hỏi: "Ủa, đây là trợ lý của anh à? Đẹp trai ghê."

Nghe vậy, Tịch Niên hơi nhướng mày, sau đó đưa tay kéo thấp vành mũ của Lục Tinh Triết, đẩy cậu lên xe rồi nói với Kiều Chỉ: "Cô cũng có thể thuê một trợ lý đẹp trai như vậy. Tôi có việc phải về khách sạn trước đây."

Nói xong, anh ngồi vào ghế sau, tiện tay đóng cửa xe lại.

Lục Tinh Triết ngồi bên trong, khẽ nâng mũ lên, liếc nhìn người tài xế phía trước, rồi quay sang Tịch Niên: "Anh với Kiều Chỉ hình như thân lắm nhỉ?"

Quan hệ giữa Tịch Niên và Kiều Chỉ thuộc dạng bạn bè hay đùa cợt, vừa thân vừa không thân, kiếp trước gặp nhau là phải châm chọc nhau vài câu. Anh xoay điện thoại trong tay, cuối cùng cũng không trêu chọc Lục Tinh Triết nổi tiếng hay ghen này: "Không thân, em cũng thấy rồi đấy, vừa mới kết bạn thôi."

Lục Tinh Triết dù hay nghi ngờ, nhưng phần lớn đều tin lời Tịch Niên. Trước đây anh đã nói không thích Kiều Chỉ, cậu cũng tin. Nghe vậy, cậu nhân lúc chiếc áo che khuất, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo chân Tịch Niên: "Mới kết bạn thì không sao, nhưng biết đâu sau này lại thân."

Trong lòng cậu hơi không thoải mái, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trước mặt Tịch Niên. Cậu luôn cười – dù vui hay không vui.

Tịch Niên ngả người ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, đặt tay lên đùi ngăn Lục Tinh Triết đang nghịch ngợm, sau đó từ từ nắm lấy từng ngón tay của cậu.

Bàn tay của Lục Tinh Triết không đẹp như gương mặt cậu, đầu ngón tay và các khớp có những vết chai mỏng, còn sót lại vài dấu vết cũ kỹ của quá khứ. So với cuộc sống hiện tại đầy ngông cuồng của cậu, chúng là minh chứng duy nhất cho những tháng ngày khó khăn từng trải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!