Chương 263: (Vô Đề)

Lâm Cửu cả đêm không ngủ được.

Quả bóng nhỏ lẻ loi kia nằm bên gối cậu, thút thít khóc mãi không ngừng, khiến ai còn đôi tai lành lặn cũng không thể nào chợp mắt. Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc trời sáng, đối phương mới yên tĩnh lại.

Rèm cửa không được kéo kín, vài tia nắng ban mai mờ nhạt lọt qua, chiếu vào phòng, lấp ló ánh bụi nhảy múa trong không trung.

Lâm Cửu nằm trên giường, cảm thấy ánh sáng quá chói. Theo thói quen cậu muốn trở mình, nhưng chưa kịp nhúc nhích thì eo đã bị một cánh tay rắn chắc vòng chặt lấy. Siết thật chặt, dán thật sát, như thể sợ cậu bỏ chạy mất.

Thân thể con người lúc nào cũng ấm áp như thế, hoàn toàn khác biệt với sự lạnh lẽo của máy móc.

Lâm Cửu ôm lấy Vân Hồi, trở mình một cái, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên mặt anh. Vân Hồi đang nằm trong chăn, cố tình dùng chân quấn lấy cậu, hé mắt lười nhác: "Ông nội em, sáng sớm chưa đánh răng mà dám hôn anh."

Lâm Cửu nghiêm túc nghĩ một lúc rồi đáp: "Em không có ông nội."

Vân Hồi biết không thể đùa được với cậu, nghe vậy liền dùng tay che mắt, vừa bất lực vừa buồn cười nói: "Ừ ừ ừ, em không có, anh có."

Chăn vì động tác của Vân Hồi mà vô tình trượt xuống một nửa, để lộ cơ thể rắn chắc của anh. Cơ bắp săn chắc với những đường nét mượt mà, nhưng trên đó lại chi chít những dấu vết nhấp nhô.

Lâm Cửu có chút ngại ngùng, cúi đầu kéo chăn lên đắp lại cho anh. Vân Hồi liếc cậu một cái, sau đó bật cười khẩy: "Giả bộ đứng đắn."

Việc cần làm hôm qua đã làm cả rồi, đến mức anh khóc khản cả giọng mà Lâm Cửu vẫn không chút nương tay, giờ lại còn đỏ mặt làm gì nữa chứ.

Nói xong, Vân Hồi cúi đầu chui vào lòng Lâm Cửu, cố ý cắn một cái lên vai cậu. Không đau không ngứa, giống như mèo cào.

Hai người vốn dĩ nên dậy từ sớm, nhưng ai cũng không muốn nhúc nhích, chỉ muốn ở bên nhau thêm một chút nữa.

Lâm Cửu từng chút từng chút xoa lưng Vân Hồi, vòng tay ôm chặt không chừa chút khoảng trống nào. Trong lòng cậu thầm nghĩ, đây chính là tình yêu của loài người sao?

Cậu không có thói quen nằm ườn, nằm thêm một lúc liền dậy luôn. Lôi Vân Hồi cùng đi rửa mặt, rồi gọi một phần đồ ăn sáng. Đợi ăn xong thì đã gần mười giờ.

Quả bóng nhỏ bị bỏ rơi kia cứng đầu bám theo Lâm Cửu, cậu đi đến đâu nó liền theo đến đó. Thậm chí khi Lâm Cửu và Vân Hồi ôm nhau hôn, nó vẫn chui ra làm nền, im lặng nhưng rõ ràng bày tỏ sự tồn tại của mình.

[Tiền bối...]

[Đồ lừa đảo...]

"!!!"

Lâm Cửu sợ đến mức thái dương giật giật, nhắm mắt thật lâu mới hoàn hồn. Cậu xoa xoa mũi đầy chột dạ, tìm cớ kéo dài thời gian: "Ờm... đừng vội, mấy hôm nữa tôi sẽ dẫn cậu đi tìm đối tượng cải tạo..."

[Tôi không tin!!!]

Quả bóng nhỏ vốn ngoan ngoãn bỗng nhiên bùng nổ, khóc như nước lũ dâng tràn, bay lên dùng cánh đập bồm bộp vào đầu Lâm Cửu:[Tiền bối, anh đúng là đồ lừa đảo bự nhất! Lần nào cũng nói dẫn tôi đi tìm tra nam, nhưng tìm được rồi lại không cho tôi liên kết! Mấy quả bóng khác đều có ký chủ hết rồi, chỉ mình tôi là không có, tôi ghét anh ghét anh ghét anh!

Hu hu hu!]

Quả bóng nhỏ khóc đến mức như sắp đứt hơi:[Nếu không thể liên kết với tra nam, làm bóng thì còn ý nghĩa gì nữa!!!]

Lâm Cửu không dám đánh trả: "..."

Cuối cùng cậu thật sự không còn cách nào, chỉ có thể cắn răng ra khỏi nhà tiếp tục tìm kiếm đối tượng cải tạo. Nếu không tìm thì chắc quả bóng kia phát điên mất.

Vân Hồi đang ngồi trước máy tính xem lại trận đấu, chợt nghe phía sau có tiếng động. Anh quay đầu, liền thấy Lâm Cửu đang lấy quần áo từ tủ ra, dường như chuẩn bị ra ngoài: "Em làm gì vậy?"

Lâm Cửu theo phản xạ trả lời: "Em ra ngoài dạo một chút."

Hiển nhiên cậu đã đánh giá thấp sự nhạy bén và mức độ bám người của Vân Hồi.

Vân Hồi nheo mắt:"Em đâu phải ông già về hưu, dạo cái gì mà dạo?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!