Chương 21: (Vô Đề)

Cách Lục Tinh Triết đối tốt với một người rất đơn giản: Đưa cho người đó thứ họ muốn, loại bỏ những gì họ không thích. Giống như kiếp trước, cậu từng cho Tịch Niên danh tiếng và địa vị, thay anh loại trừ kẻ thù, bất kể thiện hay ác.

Tịch Niên nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, nhưng chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của cậu. Anh dứt khoát ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với cậu. Như bị câu nói này gợi lên chút hứng thú, anh hỏi: "Tại sao?"

Lục Tinh Triết ngồi ở mép giường, nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh: "Không có nhiều tại sao như thế."

Cậu mặc đồ của Tịch Niên, bởi vì quá rộng nên thân hình gầy gò của cậu gần như không nâng nổi. Xương quai xanh mờ mờ hiện, làn da trắng mịn rải rác những vết bầm tím, trên chân còn có một vết sẹo, lớp vảy đã bong tróc.

Tịch Niên đặt tay lên đầu gối trái của cậu, lòng bàn tay ấm áp, hỏi: "Vết thương lành hết rồi chứ?"

Lục Tinh Triết không hiểu sao Tịch Niên cứ thích nhìn chằm chằm vào chân cậu. Ở trên giường, anh cũng thích hôn lên đó. Tai cậu nóng lên, ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ thầm: Người này không lẽ có sở thích đặc biệt?

"Lành từ lâu rồi."

Không ngờ Tịch Niên hơi nhướn mày: "Vậy hôm nay nói đau chân là giả, còn lừa tôi cõng em xuống lầu?"

Lục Tinh Triết từ nhỏ không có khái niệm đúng sai. Hồi ở trại trẻ mồ côi cũng không ai dạy cậu. Nghe vậy, đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, nụ cười hiện lên mang theo chút đắc ý: "Lừa anh cõng em thì sao?"

Tịch Niên nhìn cậu, không nói gì.

Lục Tinh Triết thấy thế, nhướn mày: "Cùng lắm lần sau em cõng anh."

Tịch Niên vừa cảm thấy cậu ấu trĩ, vừa cảm thấy cậu chẳng bao giờ nắm được trọng tâm. Bàn tay đặt trên đầu gối cậu khẽ siết lại: "Lần sau đừng lừa tôi."

Lục Tinh Triết hiểu ý, dù sao người bình thường cũng không thích bị lừa. Cậu gật đầu: "Được, không lừa anh."

Tịch Niên thấy vậy, từ từ thả lỏng tay khỏi chân cậu, sau đó đứng dậy, chỉnh lại giường, rồi đi đến ngăn kéo trên bàn. Anh lấy ra thứ gì đó, đứng quay lưng về phía Lục Tinh Triết, không nhìn rõ biểu cảm, nói: "Tối nay ở đây đi."

Lục Tinh Triết thật ra cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa, cả người mềm nhũn không có chút khí lực. Cậu vùi mặt vào gối, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Tịch Niên, sau đó khẽ gật đầu: "Ừ."

Cậu không nghĩ đến ý nghĩa đằng sau câu nói đó. Tịch Niên không nói, cậu cũng không hỏi.

Tịch Niên cầm trong tay một chùm chìa khóa. Anh chậm rãi tháo ra một chiếc, sau đó quay người, đặt chìa khóa lên tủ đầu giường dưới ánh mắt của Lục Tinh Triết: "Chìa khóa nhà tôi."

Anh không giải thích gì thêm. Không biết người khác sẽ nghĩ anh đang làm gì, có thể là đang hẹn một mối quan hệ lâu dài.

Lục Tinh Triết thò đầu ra khỏi chăn, nhìn anh với vẻ khó hiểu, thậm chí có thể nói là hơi nghi ngờ:v"Đưa cho em?"

Tịch Niên liếc y: "Nơi này còn ai khác nữa sao?"

Lục Tinh Triết: "...Ờ."

Cậu không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ trở mình, kéo chăn lên tiếp tục ngủ.

Tịch Niên thấy vậy, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Anh quỳ xuống bên mép giường, khẽ cúi người nhìn một cái, liền bắt gặp Lục Tinh Triết co mình trong chăn, khóe môi cong cong, đôi mắt ánh lên ý cười, trông như một chú mèo con vừa ăn vụng thành công.

Tịch Niên im lặng trong chốc lát, anh cố gắng nhớ lại, cố gắng nhớ xem, kiếp trước khi Lục Tinh Triết ở bên anh, cậu có từng cười như bây giờ không.

Hình như là không, vì Tịch Niên chưa từng làm điều gì khiến cậu vui vẻ.

Cảm nhận được giường bên cạnh bỗng nhiên lún xuống, Lục Tinh Triết vội vàng thu lại ý cười, lấy lại tinh thần từ niềm vui vụng trộm, quay đầu lại thì thấy Tịch Niên không biết từ khi nào đã nằm bên cạnh, hơi thở quen thuộc ngay lập tức bao trùm toàn thân cậu.

Cơ thể Lục Tinh Triết theo phản xạ cứng đờ, sau đó lại thả lỏng. Tịch Niên lặng lẽ nhìn tấm lưng gầy guộc của cậu, nhớ lại lần trước sau khi xong chuyện lại bỏ mặc cậu, rồi vươn tay kéo cậu vào lòng.

Chết tiệt...

Tim Lục Tinh Triết đập nhanh hơn. Bọn họ vừa mới lăn lộn xong, Tịch Niên chẳng lẽ lại dồi dào sức lực đến thế sao? Ai ngờ người đàn ông lại khẽ hỏi bên tai: "Lần này còn khó chịu không?"

Lục Tinh Triết khựng lại khi nghe câu hỏi, rồi chậm rãi lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!