Lục Tinh Triết khựng lại, cho rằng anh đang giả vờ say. Cậu mặt không cảm xúc, bóp cằm anh, buộc anh phải nhìn mình. Kết quả, cậu chỉ thấy đôi mắt mờ mịt, không còn tiêu cự của Tịch Niên. Tiếng gọi vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
"..."
Lục Tinh Triết nhìn anh một hồi lâu, ngón tay khẽ động, như thể đang cân nhắc nên làm gì. Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, như có người đến.
Hiện tại, Tịch Niên cũng được xem là người nổi tiếng, không còn như trước kia, chẳng ai quan tâm. Lục Tinh Triết thoáng liếc ra cửa, rồi lập tức tháo mũ của mình đội lên đầu anh, quyết đoán đưa người rời khỏi nhà vệ sinh.
Hóa ra bên ngoài chỉ là mấy doanh nhân say khướt, Lục Tinh Triết dìu Tịch Niên đi ngang qua họ mà không gây chú ý. Hai người rời khỏi khách sạn, xe của cậu đỗ ngay bên đường.
Trong suốt chặng đường, Tịch Niên không phản kháng, cũng không quậy phá, yên lặng đến lạ lùng, hoàn toàn không giống một kẻ say.
Vừa cảm thấy mình xen vào chuyện không đâu, Lục Tinh Triết vừa mở cửa xe, thô bạo đẩy anh vào ghế sau. Sau đó, cậu đóng cửa "rầm" một tiếng, vòng qua ghế lái khởi động xe.
Đường phố rực rỡ ánh đèn, xe cộ tấp nập, nhưng ghế sau lại chìm trong bóng tối. Tịch Niên chỉ cảm thấy như có thứ gì đó bóp nghẹt cổ mình. Tiếng thở nặng nề, dồn dập, từng mảnh ký ức chồng chéo lướt qua tâm trí anh, đè nén lý trí vốn đã lung lay.
Anh từng có những ngày tháng huy hoàng, nhưng cũng vì từng đứng trên đỉnh cao mà càng khó chấp nhận sự thất bại ê chề sau cùng.
Những kẻ đê hèn ích kỷ sẽ không tự tìm đến cái chết, bởi họ yêu bản thân hơn tất cả. Nhưng Tịch Niên thì khác. Anh quá kiêu hãnh. Ngày mà ánh hào quang và lời ca tụng rời bỏ anh, còn đau đớn hơn cả cái chết.
Anh có nhiều thứ để bận tâm, nhưng khi tỉnh táo, không ai nhìn ra, ngay cả chính anh. Vậy mà hôm nay, trong bóng tối nhập nhoạng, cùng với men rượu, tất cả đều cuộn trào.
Lục Tinh Triết châm một điếu thuốc. Ánh lửa nhỏ dần nuốt trọn sợi thuốc, hóa thành tro tàn. Gió bên ngoài thổi qua cửa sổ, cuốn chúng rơi xuống ống quần cậu. Cậu liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy mình đang cau mày.
Xe dừng lại dưới căn hộ của Tịch Niên.
Lục Tinh Triết kéo anh ra khỏi ghế sau, nhặt chiếc mũ rơi dưới sàn xe đội lại cho anh, tránh ánh mắt của vài người đi đường, rồi đưa anh lên lầu bằng thang máy.
Tịch Niên dường như càng say hơn, mắt nửa mở nửa khép, đôi đồng tử tối đen sâu thẳm. Cuối cùng, anh nhận ra người đang dìu mình là Lục Tinh Triết. Những ngón tay lạnh giá bám chặt gáy cậu, giọng nói đầy hoang mang: "Sao cậu lại đến đây..."
Tịch Niên bước chân loạng choạng, nhưng không quên ký ức kiếp trước—cái chết cô độc, bị mọi người ruồng bỏ, không còn gì trong tay.
Lục Tinh Triết lấy chìa khóa từ túi anh mở cửa. Căn phòng tối đen như mực. Nghe thấy câu hỏi, cậu chỉ nghĩ anh đang nói mớ, không đáp, tay lần tìm công tắc đèn trên tường. Ai ngờ lại bị anh giữ chặt cổ tay.
Tịch Niên giọng trầm thấp, từng chữ một hỏi cậu:
"Tại sao lại đến?"
"Muốn xem trò cười của tôi à?"
Hơi thở anh rối loạn, đầu ngón tay lạnh ngắt, nhưng lòng bàn tay lại nóng rực. Khi hơi thở hai người giao nhau, mùi rượu càng thêm nồng đậm.
Lục Tinh Triết không hiểu anh đang nói gì, nhưng nghe ra ý thù địch ẩn trong lời nói, trong lòng lập tức bừng lên một ngọn lửa giận dữ vô danh. Cậu túm lấy cổ áo Tịch Niên, bật cười lạnh lùng: "Anh giỏi như vậy, sao còn để người ta chụp ảnh?"
Nói xong liền đẩy mạnh Tịch Niên ra: "Tôi là gì chứ, nào dám xem trò cười của đại minh tinh."
Lục Tinh Triết nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai, ném chìa khóa xuống bàn trà phát ra tiếng "keng", chuẩn bị xoay người rời đi. Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa, đã bị kéo lại, bị ép mạnh vào tường.
Lục Tinh Triết đồng tử co lại, theo phản xạ định đẩy anh ra, nhưng người kia càng dùng sức mạnh hơn. Dường như anh biết điểm yếu của cậu ở đâu, trong lúc giằng co đã va chạm vào vết thương ở chân trái, đau đến mức mặt cậu tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào phòng khách. Gương mặt tuấn tú của Tịch Niên bị bóng tối che khuất một nửa, mơ hồ không rõ. Anh ghì chặt lấy Lục Tinh Triết, như thể sợ cậu sẽ bỏ đi, ghé sát tai cậu, hỏi:
"Tại sao lại muốn đi..."
"Tại sao lại muốn đi?"
Người hỏi tại sao đến là anh, người hỏi tại sao muốn đi cũng là anh. Lục Tinh Triết liếc nhìn vai mình đang bị nắm chặt, lại nhìn Tịch Niên, giọng điệu đầy ẩn ý: "Trước đây chê tôi là chó săn, giờ lại không cho tôi đi. Tịch đại minh tinh, đóng vai hai mặt không phải chơi như thế này đâu."
Câu cuối cùng mang theo ý châm chọc rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!