Nếu cậu muốn tiền, đã có thể bán số ảnh này cho Tưởng Luân, chứ không cần phải tìm đến một người đang thân bại danh liệt như Tịch Niên hiện giờ.
Tịch Niên không nói gì, ánh mắt phức tạp, chất chứa những câu chuyện mà chẳng ai có thể thấu hiểu. Lục Tinh Triết chỉ cảm thấy bàn tay anh siết chặt rồi lại buông lỏng, cứ lặp đi lặp lại như muốn nghiền nát cổ tay cậu.
Kiếp trước dường như họ cũng bắt đầu như thế này. Tịch Niên tham lam con đường tắt mà Lục Tinh Triết mang đến. Có lần đầu, rồi sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, cho đến khi hai người như hai sợi dây buộc chặt vào nhau, không tháo ra được cũng chẳng vứt bỏ nổi.
Tịch Niên rất muốn vươn lên, nhưng anh biết rằng, nếu lại vướng vào Lục Tinh Triết, kết cục nhất định sẽ không khác kiếp trước là bao.
Người ta đã một lần đâm đầu vào ngõ cụt thì thôi, cần gì phải đi lần thứ hai.
Có lẽ vì danh lợi, có lẽ vì cái gai trong lòng, hoặc cũng có lẽ vì một điều gì đó không rõ ràng, Tịch Niên chậm rãi buông tay Lục Tinh Triết ra. Trái tim bị d. ục vọng nung nóng trong chốc lát bỗng hóa thành băng lạnh, chỉ trong vài nhịp thở.
"Xin lỗi,"
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Tinh Triết, Tịch Niên lùi lại một bước, tựa như từ sâu trong vũng lầy rút ra được một cách dứt khoát: "Tôi nghĩ giao dịch này tôi không đủ sức trả. Cậu đem ảnh bán cho người khác đi."
Nói chuyện với người thông minh không cần phải vòng vo, Lục Tinh Triết lập tức hiểu được ý của Tịch Niên. Cậu hơi khựng lại, từ từ đứng thẳng, định nhếch môi cười nhưng cuối cùng lại không làm được, đành bỏ qua.
Lục Tinh Triết hỏi: "Vì tôi là một paparazzi không thể thấy ánh sáng sao?"
Giọng cậu hờ hững, thậm chí bình thản đến mức kỳ lạ.
Đây chỉ là một trong những lý do, nhưng Tịch Niên không muốn giải thích. Anh im lặng, coi như ngầm thừa nhận.
Lục Tinh Triết hơi ngưng lại, nói khẽ: "Được, tôi hiểu rồi."
Không biết cậu hiểu điều gì.
Lục Tinh Triết cúi người nhặt lấy túi máy ảnh trên ghế sô pha. Một lát sau, khi ngẩng đầu lên, cậu mỉm cười với Tịch Niên. Nụ cười phong lưu như mọi ngày, nhưng lại khiến người ta cảm giác cậu cố gắng cười gượng mà thành.
"Này,"
Lục Tinh Triết nói: "Chẳng làm ăn được, cũng không cần mất tình nghĩa. Tưởng Luân đang nhắm vào anh đấy, tự lo liệu đi."
Cậu nói xong, không đợi Tịch Niên trả lời, liền quay người rời đi. Bước chân dứt khoát, nhẹ nhàng đóng cửa, để lại một tiếng "cạch" vang lên trong không gian yên tĩnh. Trong phòng chỉ còn lại bóng cây lay động ngoài cửa sổ và cơn gió lạnh khẽ lay rèm.
Tịch Niên nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, đứng đó rất lâu không nhúc nhích. Đến khi chân đã tê cứng, anh mới ngồi xuống ghế sô pha. Ánh mắt vô tình lướt qua bàn trà, anh chợt phát hiện phong bì đựng ảnh vẫn nằm yên trên đó, chưa bị Lục Tinh Triết mang đi.
"..."
Có lẽ là cậu quên.
Tịch Niên thu lại ánh nhìn, trong lòng không hề có chút vui vẻ vì được lợi. Anh nằm xuống sô pha, dùng mu bàn tay che lên mắt, ngăn đi ánh sáng chói từ trần nhà, lặng yên không động đậy.
Cảm xúc con người quá phức tạp, hệ thống đôi khi cũng muốn quan sát để hiểu thêm. Nó im lặng đậu trên tay vịn của ghế sô pha, nhưng chưa kịp phân tích được gì, một giọng nói trầm thấp mang theo chút cảnh cáo đã vang lên bên tai: "Tránh xa tôi ra."
Hệ thống giật mình, vỗ cánh bay ra bàn trà, mơ hồ không hiểu gì.
Tịch Niên mở mắt nhìn nó, hơi ngồi dậy: "Ra đây làm gì, định chích điện tôi à?"
Hệ thống: [Sao anh biết?]
Tịch Niên: "......."
Hệ thống chỉ đùa với anh: [Trong điều kiện không vi phạm đạo đức và pháp luật, hệ thống không có quyền can thiệp vào tình cảm của ký chủ cũng như quyền lựa chọn bạn đời.]
Tịch Niên lại nằm xuống: "Dù cậu không chích điện, tôi cũng không đồng ý."
Anh đâu có ngốc, kiếp trước bị Lục Tinh Triết phản bội đến mức thân bại danh liệt, kiếp này sao có thể lại gần cậu ta lần nữa. Tuy vậy, chuyện của Tưởng Luân vẫn khiến anh có chút đau đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!