Chương 14: (Vô Đề)

Sẩm tối, cơn mưa suốt cả ngày cuối cùng cũng dịu bớt, nhưng mặt đường vẫn còn đầy vũng nước. Lục Tinh Triết đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tịch Niên: "Tìm chỗ nào nói chuyện đi."

Tịch Niên nhạy cảm với thân phận của mình, không muốn bị người khác nhận ra. Nghe vậy, anh đáp: "Đối diện có quán cà phê."

Lục Tinh Triết hơi ngẩng đầu, vành nón che bóng, để lộ đôi môi đỏ tươi cùng chiếc cằm nhọn. Áo thun trắng lỏng lẻo trên người cậu, đôi vai mảnh khảnh: "Cà phê thì có gì ngon. Dù sao cũng đến tận dưới nhà anh rồi, không dẫn đường à?"

Giọng điệu đương nhiên, thậm chí mang theo chút tự nhiên quá mức.

Tịch Niên không đồng ý: "Tôi từ chối."

Lục Tinh Triết rất vô lại, cậu vỗ vỗ lên chiếc chân vẫn còn quấn băng, ý cười trên môi đầy gian xảo: "Thế giờ làm sao? Chân tôi đau, đi không nổi. Nếu anh cõng tôi sang quán cà phê thì tôi không ý kiến."

Tịch Niên không lay chuyển, giọng có chút chế giễu nhàn nhạt: "Khi cậu theo dõi tôi sao không kêu đau chân?"

Lục Tinh Triết: "Ngồi trong xe thì khác, chỉ cần đạp phanh với ga là được. Đi bộ là chuyện lớn động gân động cốt mà."

Cậu khoanh tay trước ngực, dáng vẻ vô lại, khiến người ta rất muốn đ. è xuống đánh cho một trận. Tịch Niên nghe vậy im lặng vài giây, sau đó quay người, không nói lời nào đi về phía nhà mình.

Lục Tinh Triết thấy thế cười như không cười, sau đó kéo thấp vành nón, đảo mắt nhìn quanh, xác nhận không có ai khả nghi chụp trộm, rồi mới tập tễnh theo sau.

Tịch Niên cố ý đi rất nhanh, thậm chí còn vòng qua vài con đường khác. Đến khi vào đến thang máy, anh mới quay đầu nhìn lại, thấy Lục Tinh Triết vẫn theo sát phía sau, chỉ cách vài bước chân.

Thang máy chưa đến, vẫn đang chầm chậm đi xuống.

Lục Tinh Triết lảo đảo bước đến bên cạnh anh, dựa lưng vào tường. Không biết có phải vì đi vội không, mà hơi thở cậu có chút dồn dập. Cậu thở dài một hơi, sau đó lại cười, nhìn Tịch Niên: "Anh cố tình đi vòng, đúng không?"

Hiếm lắm mới thấy Lục Tinh Triết chịu thua, Tịch Niên hỏi lại: "Nếu đúng thì sao?"

Lục Tinh Triết phần lớn thời gian đều mang vẻ mặt của một con cáo cười nham hiểm, rất ít khi thực sự nổi giận, nhưng hễ âm thầm chơi xấu người khác thì chưa bao giờ nương tay. Cậu nói: "Không sao cả. Nhưng người tôi muốn bám theo, chưa bao giờ mất dấu."

Thang máy kêu "ting" một tiếng, cửa mở ra, bên trong không có ai. Tịch Niên bước vào, nhấn nút, giả như vô tình hỏi: "Vậy nói xem, cậu là paparazzi à?"

Lúc này Lục Tinh Triết mới nhớ ra mình chưa từng nói rõ thân phận với Tịch Niên, thậm chí ngay cả tên cũng chưa chính thức giới thiệu. Nghe vậy, cậu hiếm hoi trầm mặc vài giây, sau đó lại chậm rãi đáp: "Anh nói thế thì cứ xem là vậy đi."

Dù sao tiếng tăm của cậu đã quá tệ, cậu cũng chẳng buồn giải thích thêm.

Tịch Niên không thích người khác tùy tiện xâm phạm không gian riêng của mình, rất ít khi dẫn ai về nhà. Lấy chìa khóa mở cửa, anh khựng lại, bỗng có cảm giác như vừa dẫn sói vào nhà. Muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Tịch Niên chỉ là một nghệ sĩ nhỏ không nổi danh, nhà ở không tính là sang trọng, chỉ đủ để sinh hoạt tạm. Lục Tinh Triết nhìn lướt qua xung quanh, cảm thấy cách bài trí lạnh lẽo vô cùng. Ánh mắt cậu dừng lại ở ghế sô pha: "Tôi ngồi chút không ngại chứ?"

Tịch Niên mở tủ lạnh, lấy hai chai nước uống ra: "Nếu tôi ngại, cậu sẽ đứng mãi sao?"

Lục Tinh Triết chống chân đau ngồi xuống ghế: "Đương nhiên là không."

Tịch Niên đặt một lon trà chanh lên bàn trước mặt cậu, giọng điệu hờ hững: "Cậu muốn bàn chuyện gì, nói đi."

Lục Tinh Triết chống đầu, nhìn anh, ngón tay chậm rãi lướt qua lông mày. Dưới ánh đèn, cả người cậu toát lên một nét đẹp mơ hồ, kỳ lạ. Cậu bỗng trở nên nghiêm túc, khiến người khác không quen: "Gần đây anh đắc tội với không ít người."

Tịch Niên ngồi xuống đối diện, trong đầu lập tức hiện lên một cái tên: "Tô Cách?"

Lục Tinh Triết nói: "Không phải, mà là quản lý của hắn. Tưởng Luân đã mua chuộc không ít paparazzi, định đào bới phốt của anh."

Tô Cách chẳng qua chỉ là con rối, kẻ thực sự nguy hiểm là Tưởng Luân. Hắn đã làm việc ở Sơn Hành Giải Trí gần mười năm, nghệ sĩ dưới trướng ai nấy đều nổi tiếng, đủ thấy năng lực không tầm thường, không phải loại người dễ đối phó.

Tịch Niên nghe vậy thì trầm ngâm, nhưng nét mặt không hề bộc lộ cảm xúc. Anh vắt chân, dựa lưng vào ghế sô pha: "Cho nên cậu muốn bàn với tôi chuyện làm ăn gì?"

Trong lòng anh khẽ thở phào nhẹ nhõm. May mà khi xử lý Tô Cách trước đó đã bị hệ thống ngăn lại, nếu không giữ lại đến giờ sẽ thành mối họa.

Lục Tinh Triết lấy từ túi máy ảnh ra một phong bì, giơ lên trước mặt Tịch Niên, ngữ khí đầy ẩn ý: "Bài tẩy của tôi không ít, chỉ xem anh có trả nổi giá không thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!