Chương 11: (Vô Đề)

Rất hiếm khi có ai khiến Tịch Niên mất kiểm soát cảm xúc, nhưng mỗi lần đối mặt với Lục Tinh Triết, anh đều cảm thấy bực bội. Lực tay nắm lấy cằm cậu càng lúc càng mạnh, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Tôi hỏi lại lần cuối, tại sao lại theo dõi tôi?"

Cằm bị bóp đau nhói, nhưng Lục Tinh Triết không hề chớp mắt. Cậu nhìn thẳng vào mắt Tịch Niên, khẽ giơ chiếc máy ảnh trong tay lên, nở một nụ cười nhạt: "Tôi chỉ là một phóng viên nhỏ thôi. Nếu anh không sợ ngày mai tin tức lan truyền khắp nơi, rằng anh có khuynh hướng bạo lực, thì tôi cũng chẳng ngại."

Cánh săn tin sinh ra là để khắc chế giới nghệ sĩ, tin đồn thất thiệt có thể dễ dàng gi. ết ch. ết một ngôi sao.

Tịch Niên hoàn toàn không nghi ngờ lời cậu. Cảm giác bị kiềm tỏa từ mọi phía trong kiếp trước lại một lần nữa ập đến, khiến khuôn mặt anh thoáng chốc trở nên u ám. Lục Tinh Triết chỉ định chọc ghẹo một chút, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy. Ánh mắt cậu dừng lại trên đôi môi nhợt nhạt của Tịch Niên rồi đổi giọng: "Lừa anh thôi mà..."

Cậu rút từ túi ra một cây bút ký màu đen, xoay một vòng quanh ngón tay, rồi dùng nắp bút gõ nhẹ vào cửa xe, cười mỉm: "Tôi là fan của anh, chỉ muốn xin chữ ký thôi."

Tịch Niên hỏi: "Dựa vào đâu tôi phải tin cậu?"

Dù vậy, lực tay anh đã dần thả lỏng, buông xuống.

Lục Tinh Triết khẽ chạm vào chân đang quấn băng, do đứng lâu mà vết thương trên đầu gối ngấm nước thuốc, để lại một vệt đỏ nhàn nhạt: "Dù sao anh cũng từng cứu tôi, tôi chẳng có lý do gì để hại anh, đúng không?"

Ánh mắt pha chút giễu cợt của Lục Tinh Triết khiến Tịch Niên lập tức hiểu rằng cậu đã nhận ra thân phận của mình. Điều này không khiến anh quá ngạc nhiên, vì có những chuyện chẳng thể che giấu mãi được.

Tịch Niên hỏi: "Cậu phát hiện ra từ khi nào?"

Lục Tinh Triết cười khẽ: "Không nhận ra được thì tôi nên đổi nghề rồi."

Thấy Tịch Niên không nói gì, cậu đưa cây bút ra trước mặt anh, cúi đầu, hạ giọng: "Ký tên đi?"

"..."

Tịch Niên nhìn cậu vài giây, rồi nhận lấy cây bút, tháo nắp ra. Nhưng khi nhìn xuống, anh phát hiện chiếc áo bên trong của Lục Tinh Triết lại là màu đen.

Lục Tinh Triết liếc nhìn xuống rồi chỉ vào chiếc áo khoác xanh trắng đang mặc bên ngoài, nói hờ hững: "Vậy... ký lên đây đi."

Tịch Niên nhắc nhở: "Đây là áo của tôi."

Lục Tinh Triết khựng lại: "Thật à?"

Tịch Niên đậy nắp bút lại, chẳng buồn đôi co thêm: "Trả áo lại cho tôi."

Lục Tinh Triết là người "tốt bụng" bậc nhất, chưa bao giờ tham chút lợi nhỏ. Nghe vậy, cậu thoải mái dang hai tay, ánh mắt dường như còn ẩn chứa chút phong lưu khó tả, mỉm cười nhìn Tịch Niên: "Được thôi, anh đến mà cởi đi."

Tịch Niên đứng im, không hiểu sao trên đời lại có người như Lục Tinh Triết – thích trêu chọc và chơi trò lưu manh đến thế.

Lục Tinh Triết lười nhác tựa vào cửa xe: "Không cởi? Không cởi thì tôi đi đây."

Nói xong, cậu quay người định ngồi vào trong xe. Nhưng còn chưa kịp chạm mông xuống ghế, đã bị Tịch Niên lôi ra ngoài. Cánh cửa xe đóng sầm lại, phát ra một tiếng vang trầm. Cả người Lục Tinh Triết bị bẻ ngoặt hai tay ra sau, áp chặt lên cửa xe.

Mặt cậu áp sát vào cửa sổ, thậm chí có thể cảm nhận được những vệt nước mưa lạnh lẽo còn đọng lại trên đó.

Lục Tinh Triết khó khăn ngoảnh đầu nhìn anh, trong tình huống này mà vẫn cười được: "Anh không phải là đang thẹn quá hóa giận đấy chứ?"

Không có ai trả lời.

Chỉ là một chiếc áo khoác thôi, Tịch Niên không hề tiếc. Anh chỉ là không chịu nổi cái vẻ mặt đắc ý của Lục Tinh Triết.

Anh không nói một lời, thân hình cao lớn, săn chắc áp sát từ phía sau. Hơi nóng tỏa ra như thiêu đốt, khiến Lục Tinh Triết khẽ co người lại. Cậu vừa định lên tiếng thì một bàn tay xa lạ đã luồn qua eo, bò dần lên ngực, rồi nắm lấy dây kéo của áo khoác——

"Rẹt——"

Một tiếng kéo khóa vang lên, chiếc áo khoác đã tụt xuống hơn nửa.

Lục Tinh Triết giữ lấy tay anh, vẫn cười như không cười: "Muốn lấy áo thì nói sớm đi, có phải tôi không trả anh đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!