Hai ngày trước tôi đã đề xuất với mẹ muốn quay lại Kinh Thị phát triển.
Dù sao mấy năm nay mối quan hệ và tài nguyên đều ở đó, cũng hiểu biết về xu hướng ngành, công ty ở quê nhà đã có mẹ trấn giữ, ở Kinh Thị không gian phát triển của tôi sẽ lớn hơn.
Còn về Chu Trì An mà đám bình luận nói tới, tôi không có hứng thú quan tâm.
Lát sau, Lý Thăng lại gửi tin nhắn.
[Ờm... Văn Nguyệt cậu không cần đến đâu ha.]
[Vừa nãy có cô gái đón Trì An đi rồi, tớ thấy hai người khá thân mật, là em gái cậu ấy hả?]
Trên máy bay, buồn chán lướt điện thoại một lúc.
Thấy được ảnh Tô Oánh đăng trên vòng bạn bè tối qua.
Chu Trì An áo quần xộc xệch, má đỏ bừng, mép bị vẽ thêm bộ râu mèo trẻ con tinh nghịch.
Chú thích: [Nhặt được một con ch. ó đi lạc, làm bẩn hết sofa nhà người ta, ghét bỏ!]
Nhìn hai giây, tôi quả quyết nhấn chặn.
Ngẩng đầu lên, đám bình luận vừa đẩy thuyền CP vừa không quên chửi tôi là đồ dễ cay cú.
Có khả năng nào, đơn giản chỉ là tôi thấy ghê tởm không?
11
Quen nhau bảy năm, Chu Trì An và Văn Nguyệt rất ít khi cãi nhau, cho dù là những lần chiến tranh lạnh hiếm hoi, cuối cùng cũng đều là cô chủ động làm hòa.
Nhỏ nhẹ nói với anh một câu: Đừng giận nữa mà.
Là có thể dễ dàng phá vỡ phòng tuyến trái tim anh, khiến gương mặt lạnh lùng anh cố tỏ ra không thể duy trì được nữa.
Văn Nguyệt yêu anh, điểm này không cần nghi ngờ, nếu không đã chẳng cùng anh chịu khổ ba năm.
Vì vậy Chu Trì An càng chắc chắn việc chia tay chỉ là lời nói lúc tức giận của cô.
Mục đích là đuổi Tô Oánh đi, nhường lại căn biệt thự.
Chu Trì An không hiểu tại sao Văn Nguyệt đột nhiên lại cố chấp với căn biệt thự như vậy, rõ ràng ở tầng hầm cũng đã quen rồi.
Anh còn trẻ, sớm muộn gì cũng kiếm được nhiều tiền hơn để cô sống sung sướng, hà cớ gì phải làm khó một cô gái nhỏ chứ.
Tô Oánh trước kia lớn lên như lá ngọc cành vàng, mười ngón tay không dính nước xuân, rời xa anh, ai có thể che chở cho cô ấy?
Tụ tập với mấy ca sĩ hát dân ca, Chu Trì An không nói lời nào mà uống rượu giải sầu.
Người bạn thân quen vỗ vai anh, khuyên:
"Thích thật thì theo đuổi lại đi, tình cảm bảy năm sao có thể nói buông là buông được?"
Chu Trì An im lặng hồi lâu.
Anh thật sự thích Văn Nguyệt đến thế sao?
Không hề.
Gia cảnh Văn Nguyệt bình thường, ngoại hình chỉ có thể coi là thanh tú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!