Tôi cúi đầu nhìn trang phục của mình.
Áo phông mặc nhà, quần ống rộng, thoải mái tùy ý, sao lại thành luộm thuộm rồi?
Tôi không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo đối diện với ánh mắt cô ta.
「Cô Tô bây giờ ăn mặc ở đều dùng tiền của Chu Trì An nhỉ, nói một cách khách quan, trong đó có một nửa của tôi đấy.」
Tô Oánh tức đến đỏ mặt.
Không ngoài dự đoán, tôi lại bị bình luận chửi từ đầu đến chân.
5
Buổi tụ tập tối đó tôi không đi.
Lúc Chu Trì An gọi điện tới, tôi đang dựa vào sofa xem phim.
「Mệt lắm, không muốn đi.」 Tôi qua loa từ chối.
Chu Trì An dừng một chút, giọng ấm áp:
「Vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh về sớm.」
「Tùy anh.」
Lần này Chu Trì An không nói dối, về rất sớm.
Như dâng vật báu, anh lấy ra chiếc túi C đặt sau lưng.
「Thấy em để trong giỏ hàng lâu rồi, thích không?」 Đáy mắt Chu Trì An mang theo ý cười.
Ngay lúc tôi đưa tay ra nhận, anh lại nói tiếp:
「Tô Oánh có chút kiêu căng ngang ngược, từ nhỏ đến lớn được chiều hư rồi, nhưng tính tình không xấu, em không cần phải có địch ý với em ấy.」
「Lời em nói hôm nay làm tổn thương em ấy rồi, hôm nào em xin lỗi em ấy đi?」
Thì ra là đến để bênh vực Tô Oánh.
Bàn tay tôi đang đưa ra liền thu lại.
Tay Chu Trì An cứ thế cứng đờ giữa không trung.
Tôi lặng lẽ nhìn anh.
「Em nói sai sao?」
Những năm này Chu Trì An chỉ biết cắm đầu sáng tác, ăn mặc đi lại, quảng bá tác phẩm, hợp tác tài trợ của anh, cái nào không phải do tôi lo liệu?
Trong 120 bài hát anh phát hành, hơn một nửa là do tôi viết lời.
Tôi chưa bao giờ đòi anh một đồng thù lao nào.
Tôi yêu anh, chúng tôi là người yêu, nên tôi không tính toán chuyện được mất vật chất.
Nhưng không có nghĩa là tôi có thể dung túng anh đem tiền đầu tư cho một người phụ nữ khác.
Bây giờ tình cảm cũng không còn thuần khiết nữa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!