19
Công ty mới dần đi vào quỹ đạo, thỉnh thoảng tôi sẽ đến công ty quản lý của Chu Trì An để học hỏi kinh nghiệm quản lý, tiện thể trao đổi tài nguyên.
Sau này lần nào đến cũng gặp Chu Trì An.
Cứ như thể hắn cố tình đợi tôi ở đây.
Ánh mắt thất thần nhìn về phía tôi.
Kỳ Tật không nói hai lời, lại bắt đầu xắn tay áo.
Tôi giữ anh ta lại.
"Nhiệm vụ sáng tác tháng này của hắn còn chưa hoàn thành, khoan động thủ."
Kỳ Tật chậm rãi Ồ một tiếng.
Tôi hạ kính xe xuống.
Mắt Chu Trì An sáng lên, chạy tới.
Hắn mập lên nhiều, mặt vẫn đẹp trai, nhưng thêm vài phần tang thương.
Nghe người quản lý nói hắn cả ngày trốn trong phòng, ba bữa một ngày đều dựa vào đồ ăn ngoài rẻ tiền.
Chắc là ăn nhiều dầu bẩn, cả người toát ra cảm giác nặng nề dầu mỡ.
"Văn Nguyệt, anh muốn xin lỗi em." Hắn căng thẳng nắm c.h.ặ. t t.a. y lại.
"Em có thể tha thứ cho anh không?"
Tôi chống cằm nhìn hắn.
"Tha thứ cho anh, rồi sao nữa?"
Rồi... Hắn đưa tay muốn kéo tôi, dường như lại không dám, lòng bàn tay hờ hững áp lên cửa kính.
Lộ ra vẻ đáng thương không hợp với khí chất lạnh lùng.
"Chúng ta có thể quay lại quá khứ không?"
Tôi còn chưa mở miệng, Kỳ Tật đang lái xe đã bật cười khẩy một tiếng.
Chu Trì An cúi mắt, dường như mất hết dũng khí.
Ánh mắt này, làm tôi nhớ đến ngày sinh nhật hồi đại học.
Hắn vô tình làm hỏng bánh kem, cũng cúi đầu như vậy, dùng sự lạnh nhạt và im lặng để che giấu sự tự ti và luống cuống của thiếu niên.
Tôi nghĩ ngợi, rồi cười với hắn.
Có lẽ.
Chu Trì An đột ngột ngẩng đầu lên, trên gương mặt đầy kinh ngạc ẩn chứa một tia vui mừng.
Ngay cả bình luận cũng ngạc nhiên đến quên cả chửi tôi.
Trên đường về, Kỳ Tật thỉnh thoảng lại ho khan, dường như nén cả bụng lời muốn nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!