Tống Cảnh Thần tức giận nhìn Mạc Hoài, bỏ đi vẻ ngoài thì đối phương không thể so sánh với anh ta được, anh ta cảm thấy Ninh Mật Đường bị mù mắt rồi, ngọc tốt không chọn lại chọn một viên gạch vỡ.
"Mật Đường."
Tống Cảnh Thần chỉnh mắt kính, "Anh cho em cơ hội cuối cùng, ở lại đây hay đi cùng thằng công nhân khuân vác này?"
Ninh Mật Đường vốn không thèm để ý đến anh ta, nhưng nhìn bóng dáng cao lớn đang che chắn cho minh của Mạc Hoài, tim cô rung lên, đôi mắt đen nhánh chứa ánh sáng dịu nhẹ, "Đáp án chỉ có Mạc Hoài, ngoài anh ấy cũng chỉ có anh ấy."
Trong đêm tối yên tĩnh, giọng cô vang lên đầy kiên định làm đầu óc người chấn động.
Cả người Mạc Hoài như có dòng điện chạy qua, giống hệt lần bị cô dùng tay nhỏ cào, ngứa quá, anh nhấp khóe miệng, không nhịn được phải cong lên, đuôi lông mày nhuốm màu kiêu ngạo. Nếu như anh có cái đuôi dài thì nhất định lúc này sẽ vẫy đuôi thả cho bay theo gió.
Mạc Hoài quay đầu, nhìn Ninh Mật Đường, ánh mắt chạm đến ngôi sao sáng trong mắt cô, khuôn mặt tuấn tú có núm đồng tiền rốt cuộc không giấu được nữa, hiện lên rõ ràng, mày kiếm sáng ngời như trăng, đáng yêu đến cực điểm.
Quả nhiên, Đường Đường yêu anh nhất.
Đối diện với hai người mắt đi mày lại, một màn này quả là chướng mắt, sức mặt Tống Cảnh Thần vừng vàng, anh ta ɭϊếʍ khóe miệng, giọng nói tàn nhẫn, vẩy tay để mấy vệ sĩ bao vây hai người lại, Ninh Mật Đường anh ta cần, mạng của Mạc Hoài anh ta cũng muốn.
Mạc Hoài rút lại ý cười, anh gạt tóc mai bị gió thổi bên tai giúp cô, giọng nói dịu dàng, "Em ngoan ngoãn đứng đây nhé, sẽ không lâu đâu."
"A Hoài?" Ninh Mật Đường nắm lấy góc áo anh, lắc đầu, "Anh có để đảm bảo mình sẽ không bị thương không?"
Đôi mắt đen như mực nhộn nhạo, Mạc Hoài chăm chú nhìn cô: "Anh đảm bảo, nhưng bị thương thì sao?"
"Em sẽ đau lòng." Ninh Mật Đường cắn môi, lại thêm vào một câu: "Đau lòng muốn chết."
"Ừ."
Mạc Hoài nhẹ lên tiếng, lòng nhũn như dòng nước.
Anh xoa xoa mái tóc dài đen như mực của cô, ngay sau đó xoay mặt đi đến chỗ đám người kia.
Vệ sĩ trong biệt thự Tống Cảnh Thần không nhiều lắm, một người giám sát Ninh Mật Đường cùng hai vệ sĩ canh cửa, nhưng bọn họ đều đắc lực cả, đây cũng là những người được Tống Cảnh Thần đặc biệt sắp xếp giám sát tại biệt thự.
Người thứ nhất xông tới chính là người bị Mạc Hoài đánh ngất xỉu, anh ta vừa tỉnh lại. Lúc này lại dùng ánh mắt hung hăng nhìn Mạc Hoài, cánh tay cơ bắp căng lên, chuẩn bị đòi lại tất cả.
Ninh Mật Đường rất nhộn nhạo, cánh môi phấn nộn bị cô cắn, đôi mắt đen nhánh dính chặt trêи người Mạc Hoài không rời đi.
Thấy vệ sĩ cường tráng vung cánh tay về phía Mạc Hoài, trong mắt Tống Cảnh Thần hiện lên biểu cảm vừa lòng, vòng tay trước ngực, chờ Mạc Hoài bị một đấm đánh bay.
Nắm đấm hữu lực xé gió nhanh chóng tới gần mặt Mạc Hoài. Dưới cái nhìn thống kɧօáϊ khinh miệt của vệ sĩ, giây tiếp theo Mạc Hoài dễ dàng bắt lấy nắm đấm kia giữ lại trước mặt. Mọi người há hốc miệng nhìn anh dùng một chân đá bay người đó đi.
Dáng người vệ sĩ thô kệch thật sự bay lên, cả người đập vào sau cửa gây tiếng vang lớn.
Hai người khác choáng váng, vốn cũng muốn tiến lên nhưng nhìn thấy hành động Mạc Hoài vừa làm thì bị dọa sợ, sững sờ đứng tại chỗ, không dám tùy tiện hành động.
Gương mặt tuấn tú của Tống Cảnh Thần dần mất đi phong độ, anh ta lộ ý thù hận, xoay đầu nhìn hai người khác, quát lớn: "Còn chưa lên?"
Hai người khác có lực đánh rất khá, trước kia cũng có lần xử lý ổn thỏa một vụ, nhưng nhìn anh mắt của Mạc Hoài với đôi mắt đen lạnh lẽo, cảm nhận được cái lạnh mà anh mang đến khiến người ta sợ hãi khí thế ấy, trong lòng bọn họ bỗng nhiên e ngại sởn toc gáy, đến chính bọn họ cũng không biết mình đang sợ cái gì nữa.
"Chúng mày còn do dự gì nữa hả!" Ánh mắt Tống Cảnh Thần bất mãn, oán giận nói.
Có lẽ là cảm nhận được ông chủ nhà mình tức giận, hai người không hề do dự, mãnh liệt tấn công Mạc Hoài.
Mạc Hoài đứng bất động, đối mặt với mấy đấm mấy đá này chả thèm chớp mắt, nở một nụ cười bạc bẽo, "Không biết tự lượng sức mình vậy cơ à?"
Hai người đó còn chưa phản ứng kịp thì bóng dáng Mạc Hoài như đã bị bóng đen cắn nuốt, hợp thể với đêm tối, khi hoàn hồn lại thì đã ôm bụng cuộn tròn trêи mặt đất kêu đau, đối phương ra tay thế nào, nào đã kịp nhìn rõ.
Nhìn đến màn này lòng Ninh Mật Đường cuối cùng cũng có thể thả lỏng, thấy Mạc Hoài lộ ra vẻ đắc ý đầy giấu giếm trong đáy mắt, lòng cô lại nổi lên gợn sóng, từng đợt một.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!