Tuyết rơi ngày càng nhiều, từng bông tuyết bay đầy trời rồi đáp xuống mặt đất, mang theo những trái tim lạnh lẽo.
"Gâu gâu gâu!" Ý thức có chuyện chẳng lành xảy ra, Tiểu Bát nhảy đến bên người Mạc Hoài gọi anh.
"A Hoài."
Ninh Mật Đường quỳ gối bên cạnh Mạc Hoài, kinh hoảng gọi anh, giọng nói run rẩy không thôi.
"A Hoài, anh sao vậy?" Cô kiểm tra đầu anh, không phát hiện vấn đề gì mà, "Anh tỉnh lại đi, đừng làm em sợ, em sẽ sợ đấy…"
Tuyết trắng tung bay, Ninh Mật Đường nhanh chóng lấy di động ra, run rẩy gọi cấp cứu.
Lúc này cơ thể cô run đến không kiềm chế được. Ngày xưa không quan tâm không cần gì hết, cái gì cũng tùy ý sao cũng được, giờ phút này đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Trêи đường đột nhiên xuất hiện một người nằm bất động hấp dẫn không ít người vây xem. Có vài người chỉ chỉ trỏ trỏ, cúi đầu bàn tán, nhưng không ai tiến thêm một bước đến giúp đỡ.
Tuyết lớn hạ xuống, dưới ánh đèn bay nhảy rồi đóng một lớp băng mỏng dưới mặt đường. Trêи người Mạc Hoài bị tuyết phủ từng bông một, Ninh Mật Đường nâng nửa người anh dậy, ôm chặt trong ngực.
"A Hoài."
"A Hoài."
"A Hoài."
…..
Ninh Mật Đường gọi từng tiếng bên tai Mạc Hoài. Hốc mắt phiếm hồng, con ngươi đen bóng óng ánh nước, cô vốn là người bình tĩnh đầy lý trí nhưng hiện tại không giữ được gì cả, đại não dừng hoạt động, chỉ còn lòng bất an mãi lởn vởn kịch liệt.
Sợ hãi bủa vây, "Em phải làm sao bây giờ." Giọng Ninh Mật Đường run rẩy nghẹn ngào, "A Hoài, em thật sự rất sợ…"
Tựa như một thế kỉ trôi qua, rốt cuộc xe cấp cứu cũng đến. Những người xung quanh vây xem vẫn tiếp tục xem, không tản đi chút nào, những lời bàn tán cũng không ngừng vang lên.
Ninh Mật Đường ôm chặt Mạc Hoài. Toàn bộ thời gian đều dán vào lỗ tai anh lẩm bẩm. Khuôn mặt trắng nõn không còn chút máu, càng trở nên trắng bệch, cả người mất hết hồn phách, ánh mắt không còn tiêu cự, con ngươi đen như mực phát sáng lên khi nghe thấy tiếng xe cấp cứu.
Ninh Mật Đường không biết mình làm sao lên được xe cấp cứu. Ánh mắt cô chỉ một lòng đặt trêи người Mạc Hoài, ngay cả Tiểu Bát kêu "gâu gâu" cô cũng không để ý, cũng không nghe thấy gì hết. May mắn y tá có tâm bế Tiểu Bát lên xe cùng, nó mới không bị bỏ quên.
Trong phòng bệnh, bác sĩ kiểm tra tổng thể cho Mạc Hoài một cách tỉ mỉ.
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?" Giọng nói Ninh Mật Đường hoảng loạn.
"Tôi kiểm tra cho cậu ấy, ngoại trừ nhịp tim hơi yếu thì không có vấn đề gì lớn cả." Bác sĩ hỏi cô, "Người bệnh đột nhiên ngất xỉu hôn mê bất tỉnh lần đầu tiên à?"
Ninh Mật Đường gật đầu, "Đúng vậy, bác sĩ, lần đầu tiên anh ấy xuất hiện tình trạng hôn mê bất ngờ như vậy."
Bác sĩ viết lên bệnh án, "Ngất xỉu không rõ nguyên nhân, nhưng thân thể người bệnh không phát hiện tình huống đặc thù nào cả, nếu không xảy ra bất kì vấn đề gì thì sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Còn những vấn đề khác thì phải chờ cậu ấy tỉnh lại mới có thể làm kiểm tra kĩ được."
"Bác sĩ, tôi nên làm gì đây?" Ninh Mật Đường không còn lý trí, không có chủ kiến, mờ mịt vô cùng.
"Người bệnh không có gì phải lo cả, cô tĩnh tâm chờ cậu ấy tỉnh lại là được rồi." Bác sĩ đã nhìn quen bộ dáng của người nhà, thần sắc bình tĩnh trả lời.
Nghe được lời này, căng thẳng trong tim Ninh Mật Đường nhẹ nhõm một nửa, "Cảm ơn bác sĩ ạ."
Hàng mi nhíu chặt thong thả buông ra, khuôn mặt nhỏ căng thẳng cũng giảm bớt.
Bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Ninh Mật Đường ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn Mạc Hoài nằm trêи giường, Tiểu Bát không hề quấy rầy cô, chỉ yên lặng cụp lỗ tai ghé vào bên chân Ninh Mật Đường.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức khiến người ta có cảm giác không yên lòng.
Ninh Mật Đường nắm tay Mạc Hoài, áp má lên lòng bàn tay anh, lạnh lẽo quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!