Chương 4: Người Đàn Ông Trần Trụi

Sáng sớm ngày mưa, bầu trời xám xịt ảm đạm tràn ngập sương mù, mưa vẫn rơi rả rích như thể cả thế giới bị bao phủ bởi khói sương vậy.

Tiếng chuông báo thức từ di động vang lên liên tục trong phòng, cho đến khi được một ngón tay trắng nõn mềm mại chạm vào thì tiếng chuông mới dừng lại.

Ninh Mật Đường nhìn qua, đã tám giờ sáng rồi, cô lại nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn xám xịt.

Lúc này di động lại đổ chuông, nhưng lần này là tiếng chuông báo có cuộc gọi đến.

"Từ Từ đấy à."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh hỗn loạn, Tưởng Từ Từ ngây ra một lúc mới hoàn hồn: "Mật Đường, xảy ra chuyện lớn rồi."

Ninh Mật Đường giật mình, lập tức ngồi dậy, buồn ngủ trong nháy mắt biến tan: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiếng nói của Tưởng Từ Từ rõ ràng là kinh hoảng, lại hơi chói tai: "Thi thể ở trong quan tài ngọc… Thì là…xác ướp biến mất rồi."

"Cái gì?"

Bàn tay cầm di động của Ninh Mật Đường siết chặt, đầu ong ong, trong đầu lại hiện lên một màn ban đêm hôm qua, thân ảnh bọc băng vải trắng. Cô lắc đầu, hẳn là nằm mơ, không thì làm gì có chuyện giờ này vẫn bình yên nằm trêи giường mà ngủ đến hừng đông chứ.

"Ngoài không thấy xác ướp ra còn có đồ vật gì bị mất không?" Chắc là không có ai đi trộm thi thể đâu nhỉ, Ninh Mật Đường bình tĩnh phân tích: "Nếu thật là bị trộm thì trường bào ngọc bích vàng kia có phải cực kì đáng giá không?"

Tưởng Từ Từ cũng không quá rõ sự tình, chuyện xác ướp biến mất cũng là chú của cô ấy gọi điện nói chuyện cùng đồng nghiệp nên cô ấy nghe lỏm được. "Mình cũng không biết chi tiết lắm, bọn họ đang điều tra rồi, chờ khi biết được ngọn nguồn mình sẽ nói cho cậu."

"Ừ được."

Ninh Mật Đường nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, lại liên tưởng đến lời nói của Tưởng Từ Từ, trong lòng có điểm bất an. Ngồi ngây ngốc ra một lúc cô mới rời giường đi rửa mặt.

Toilet là phòng ở bên ngoài, Ninh Mật Đường vừa mới mở cửa đã phát hiện trêи hành lang đều là vết nước đọng lại.

Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua đã đóng cửa sổ cẩn thận rồi mà, nước mưa làm sao lại có thể hắt vào được, còn làm ướt luôn cả hành lang chứ?

Đôi lông mày xinh đẹp của Ninh Mật Đường nhíu chặt, đôi môi hồng nhấp một cái. Đi tới cuối hành lang, đến chỗ rẽ, cảnh tượng không thể tin nổi lại xuất hiện trước mắt.

Con người đen bóng trong đôi mắt trừng lớn đến tận cùng, Ninh Mật Đường không thể tưởng tượng nổi mà nhìn kĩ hơn, giấc mơ ban ngày này cũng không khác với giấc mơ ban đêm là mấy, so với ban đêm lại càng rõ ràng hơn.

Nếu có thể nói gì đó, giờ khắc này cô càng mong chính mình lại ngất đi.

Cơ thể quấn băng trắng kia lại xuất hiện trong nhà cô, hơn nữa còn tự nhiên mà đứng thẳng tắp trước cửa sổ, hình như cô lại thấy quỷ rồi!

Xác ướp đứng bên cửa sổ nhìn về phía Ninh Mật Đường, băng vải trắng bọc kín chỉ lộ ra đôi mắt đen kịt, không có sắc thái, cảm xúc, ánh mắt rơi xuống người cô mang theo một cỗ lạnh băng làm cô ớn lạnh.

Chờ một lúc, xác ướp động đậy, hắn tay chân cứng đờ mà đi về phía Ninh Mật Đường, một ít băng vải bị kéo trêи mặt đất, bất cứ nơi nào mà hắn đi qua cũng đều để lại những giọt nước chảy nhỏ giọt.

"Ngươi đừng có tới đây."

Cả người Ninh Mật Đường tràn ngập kinh hoảng, tay chân cứng đờ, thực sự ngay lúc này xuất hiện trước mặt cô chính là một xác chết được hồi sinh, tử thi sống dậy.

Nhìn xác ướp càng ngày càng đến gần mình, cô tùy tiện lấy được cây chổi đặt bên cạnh, dùng sức đi tới gần xác ướp đó, gõ một phát.

"Bang!" Cây chổi đứt làm đôi.

Tay Ninh Mật Đường không ngừng run rẩy, nhìn bàn tay mình chỉ còn lại một nửa cán chổi, cả người đều thấy không ổn.

"Ngươi muốn làm gì?" Ninh Mật Đường tạm bỏ qua sợ hãi, giọng nói chưa bao giờ run rẩy đến thế.

Xác ướp kia không phát ra chút thanh âm nào, thân ảnh cao lớn bước đến trước mặt Ninh Mật Đường, mang theo sự độc đoán, hùng vĩ, như thể người này được sinh ra với khí phách không tưởng, bao bọc lấy áp suất làm người ta khó thở.

Cô nhìn hắn không chớp mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!