Chương 33: Quần Này Hơi Khó Cởi

Có thể bởi vì bị sốt nên động tác của Mạc Hoài không có bao nhiêu lực, dây quần được thiết kế buộc ở hông, ở nơi cũng hay đụng tới, anh lôi lôi kéo kéo muốn cởi, nhưng giờ phút này càng muốn cởi lại càng bế tắc không cởi được.

"Đường Đường, em chờ chút, quần này hơi khó cởi."

Hai mắt Mạc Hoài ướt át mê ly, mờ mịt hơi nước, anh nhìn Ninh Mật Đường đầy khẩn cầu, sợ cô ghét mình tay chân chậm chạp.

Trong phòng bật máy sưởi nên hơi khô nóng.

Nhìn người đàn ông ra mồ hôi không ngừng, Ninh Mật Đường cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau mặt giúp anh: "Bình tĩnh đi A Hoài, anh đừng vội."

Mạc Hoài dùng sức lôi kéo dây quần, ngoài miệng thì liến thoắng: "Tất nhiên là vội rồi." Giọng nói thấp thấp lại còn xấu hổ: "Đường Đường, lần đầu tiên muốn sờ… Sờ anh, người ta thật sự vui mừng."

Rốt cuộc anh cũng chờ được có một ngày Đường Đường muốn vuốt ve, xem xét thân thể này.

Ninh Mật Đường không kịp phòng ngừa, bị lời nói quá thẳng của anh làm giật mình.

Vành tai nóng lên bất ngờ, có phải Mạc Hoài lại hiểu lầm gì rồi không?

"A Hoài." Ninh Mật Đường cực quẫn bách, cô mở miệng giải thích: "Không…. Không phải em muốn sờ anh." Cái loại lời nói này, nói ra đến chính cô cũng phải đỏ mặt: "Vừa rồi là em giúp anh lau người bằng cồn, làm vậy có thể hạ sốt."

Ngón tay cởi dây quần dừng lại: "Không phải muốn sờ anh à?" Nháy mắt một cái, điệu bộ khó tin trêи mặt anh lan tỏa, giọng nói muốn bao nhiêu thất vọng có bấy nhiêu thất vọng.

Ninh Mật Đường lắc đầu.

"Ồ…. Vậy, Đường Đường, tiếp tục lau cồn đi."

Hai mắt mang theo nước, mê man nhìn cô không chớp lấy một cái, uể oải nói. Chút phúc lợi còn sót này anh nhất định muốn tranh thủ.

Ninh Mật Đường nhìn qua biểu cảm mất mát của người đàn ông này, duỗi tay sờ trán anh, vẫn nóng như cũ, chẳng thay đổi chút nào, cô đỡ anh nằm xuống: "Anh nằm xuống đi, em tiếp tục."

Mạc Hoài ngoan ngoãn nghe lời, nằm xuống luôn. Nghĩ gì đó, một tay lại nhấc chăn lên, nhìn bên trêи trần trụi lộ ra ngoài, giọng nói cứng lại, mí mắt phiếm hồng nửa rũ nửa không: "Đường Đường, anh nằm rồi, em bắt đầu đi."

Khuôn ngực cứng rắn của người đàn ông đập vào mắt, Ninh Mật Đường nhìn đến hơi xấu hổ: "Còn cái chăn này?" Cô không thể không kiến nghị.

"Anh nóng lắm, không muốn đắp." Trong mắt Mạc Hoài mang theo một chút giảo hoạt.

Anh muốn Đường Đường nhìn cho kỹ cơ thể anh, không thèm che giấu chút nào đâu.

"Đường Đường?"

Mạc Hoài nằm thẳng tắp, hai tay kề sát sườn, chờ không nổi đành phải thúc giục, vốn nóng đến hồ đồ mà bây giờ lại cực tỉnh táo.

Ninh Mật Đường do dự chốc lát mới gật đầu: "Ừ."

Nếu như Mạc Hoài ngủ rồi thì cô cũng chẳng xấu hổ đến thế đâu, nhưng giờ phút này anh lại tỉnh táo, làm sao cô có thể xuống tay được chứ. Nâng tay, vươn lên, chạm vào thắt lưng anh bắt đầu cởi dây quần.

Khuôn mặt nhỏ chuyên chú, cẩn thận, nhẹ nhàng tỉ mỉ đụng chạm thân dưới của Mạc Hoài. Ngón tay trắng nõn, linh hoạt di chuyển. Cởi được một thắt nút đầu tiên, sau đấy chỉ cần đụng chút là có thể cởi quần được rồi.

"Đường Đường, nhanh tay đi, anh muốn lau cồn." Mạc Hoài nhìn động tác tay Ninh Mật Đường, nóng vội thúc giục.

Ninh Mật Đường: "…" Cô cảm thấy anh có tinh thần lắm đấy.

Mạc Hoài mỏi mắt chờ mong cô.

Tay cô run nhẹ, đầu ngón tay vừa chạm vào dây quần màu đen, cả người Mạc Hoài đột nhiên run rẩy theo.

"Sao thế?" Ninh Mật Đường thu tay lại, nghi ngại hỏi.

Mạc Hoài rũ mí mắt, bên tai không rõ là nóng vì sốt hay vì ngại ngùng nữa, một mảng đỏ ửng. Hơi e lệ: "Anh, anh kϊƈɦ động."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!