Chương 27: Sờ Đi, Sờ Thêm Chút Nữa

Kéo người ngồi xuống sô pha, giống như quen cửa quen nẻo, Mạc Hoài lấy ngón tay trắng nõn của Ninh Mật Đường bỏ vào miệng.

Lạnh lẽo quen thuộc truyền tới, trong nháy mắt lại là đau nhức, sau đó lại là cảm giác có chất lỏng chảy ra.

"Ngọt quá…" Mạc Hoài ngậm ngón tay cô, lẩm bẩm: "Đường Đường, quá ngọt, quá ấm…" Chất lỏng ấm áp chảy tới trong cơ thể, Mạc Hoài cảm nhận được ấm áp rồi.

Ninh Mật Đường nghiêng mặt, nhìn khuôn mặt anh, người đàn ông hút đến chuyên chú, bộ dáng hưởng thụ kia làm cô ngượng ngùng đến tận cùng, mặt trắng cũng phải chuyển đỏ.

"Đừng nói nữa."

Bên tai Ninh Mật Đường nóng lên, nhịn không được trừng mắt anh.

Gương mặt tuấn tú như bạch ngọc của Mạc Hoài hơi ỉu xuống, mắt ướt át, bọt nước dính trêи cơ ngực mê người, càng mở to đôi mắt đen như mực, mang vài phần ủy khuất nhìn cô.

Dáng vẻ này, người đàn ông ngồi trước mặt này, nhìn thế nào cũng đều câu dẫn người ta nhào tới, đúng là yêu tinh, quả thực làm người ta không dám nhìn thẳng.

Mạc Hoài ngoan ngoãn nghe lời Ninh Mật Đường nói, không mở miệng nói chuyện, ngược lại trong miệng tăng tốc, anh dùng đầu lưỡi quấn quanh đầu ngón tay non mềm, cuốn cuốn lại ɭϊếʍ ɭϊếʍ.

Ninh Mật Đường cảm nhận được đầu ngón tay ngưa ngứa, cảm giác tê dại, cô cắn răng, người này càng ngày lá gan càng lớn.

Nhưng mà, lúc cô muốn mở miệng ngăn Mạc Hoài đừng nghịch nữa thì ngược lại anh đã tự nhả tay cô ra. Ninh Mật Đường không nghĩ thời gian lại ngắn như vậy.

"Đường Đường." Giọng nói Mạc Hoài hơi khàn khàn.

"Ừ?"

"Anh nóng quá." Anh nghiêm túc nói.

"Nóng?" Ninh Mật Đường kinh ngạc.

"Ừ, ừ, ừ." Trong cơ thể có cảm giác như bị lửa đốt, cực kỳ khó chịu.

Ninh Mật Đường duỗi tay sờ mu bàn tay anh, da thịt vẫn như đá vậy, lành lạnh, không có biến hóa gì mà.

Mạc Hoài vươn tay, bắt được tay Ninh Mật Đường đưa tới ngực mình sờ: "Đường Đường, chỗ này rất nóng, rất nóng."

Dưới lòng bàn tay, da thịt lạnh lẽo, làm Ninh Mật Đường kinh ngạc chính là, ngực kia không có động tĩnh gì cả.

"Nóng, Đường Đường, chỗ này nóng quá…" Mạc Hoài cầm tay cô ấn lên ngực trái của mình, vẫn luôn miệng kêu nóng.

Ninh Mật Đường khϊế͙p͙ sợ, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, cô đưa đầu mình tới, kề sát ngực Mạc Hoài, nhắm mắt lại an tĩnh mà nghe, lại phát hiện bên trong không có tiếng động gì cả, một chút cũng không có.

Anh không có nhịp tim!

Ninh Mật Đường đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt không thể tin nổi, giờ cô mới phát hiện ra, anh hoàn toàn không có nhịp tim.

Thế này là thế nào?"

Không có nhịp tim, không phải chứng nhận cho việc…..

Mạc Hoài còn chưa sống lại? Anh vẫn chỉ là một xác chết?"

Nghĩ vậy, lòng cô vô cớ nảy ra kinh hoàng, Ninh Mật Đường có cảm giác luống cuống, Cho nên, đây là nguyên nhân anh có thân thể lạnh như người chết, không có vị giác, không cảm giác, lúc trước cô dùng dao làm anh bị thương cũng không có vấn đề gì?

"Đường Đường, anh khó chịu." Tiếng nói của Mạc Hoài đánh gãy trầm tư của Ninh Mật Đường, làm cô hoàn hồn.

Sắc mặt vốn tái nhợt giờ phút này lại càng tái hơn, giữa trán lại xuất hiện nhiều mồ hôi một cách lạ lũng, môi mỏng gắt gao mím chặt, thẳng tắp, có thể thấy anh cũng không dễ chịu chút nào.

"Nóng chỗ nào? Tại sao lại nóng thế?" Ninh Mật Đường lo lắng, sốt ruột hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!