Lúc hai người về đến chung cư thì đã là chạng vạng tối, ánh chiều tả đỏ rực xuyên qua tấm rèm lụa chiếu xuống căn phòng vài vệt loang lổ.
"Thay giày đi đã." Ninh Mật Đường đưa đôi dép lê mới mua cho Mạc Hoài.
Mạc Hoài biết điều, thay đôi dép màu lam kia, sau đó lại lấy từ trong túi mua sắm đôi dép màu hồng nhạt, ngồi xuống đặt bên chân Ninh Mật Đường.
"Làm gì vậy?" Ninh Mật Đường bị hành động bất ngờ của Mạc Hoài dọa sợ.
"Dép này cô cũng đi vào đi chứ." Mạc Hoài chỉ đôi dép hồng nhạt trong tay mình: "Tôi đi giúp cô nhé."
"À, đi dép… Tôi tự làm được rồi, không phiền anh." Ninh Mật Đường lầm bầm.
"Ồ được."
Hai mắt Mạc Hoài phát sáng lên khi thấy đôi dép màu hồng được Ninh Mật Được xỏ trêи chân. Bàn chân trắng nõn đi kèm với màu hồng của đôi dép lại càng trắng hơn, ngón chân tròn tròn mềm mịn, móng chân có màu hồng nhạt trông vô cùng khỏe mạnh. Anh cúi đầu nhìn đôi dép trêи chân mình, cuối cùng cũng có cảm giác đôi dép này không còn xấu xí.
Đi dạo cả một buổi chiều khiến bụng dạ của Ninh Mật Đường kêu gào, cô chạy nhanh vào bếp làm đồ ăn vậy.
"Anh ăn không?"
Ninh Mật Đường bị đôi mắt đen kịt của Mạc Hoài lẳng lặng nhìn, cô thấy có chút không được tự nhiên nên mới mở miệng hỏi qua.
"Không ăn đâu." Mạc Hoài lắc đầu: "Chẳng có mùi vị gì cả." Ngay cả khi đồ ăn có thơm đến đâu anh đều không cảm nhận được vị gì cả, hơn nữa, anh căn bản không cần phải dựa vào đồ ăn để duy trì sự sống.
Ninh Mật Đường gắp một miếng thịt bỏ vào miệng: "Sẽ không, ngon lắm đó."
"Tôi không cảm nhận được mùi vị gì cả." Mạc Hoài biểu lộ ra khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Ninh Mật Đường lén thở dài, cái này… Chẳng lẽ thân thể người này vẫn chưa phục hồi bất cứ chức năng gì hả? Cho nên mới không giống như người bình thường, cô cũng chẳng ngửi được chút mùi mẽ nào từ người này cả.
"Nhưng có một điều." Mạc Hoài vừa nói vừa chuyển con ngươi sáng đen lấp lánh qua người cô: "Tôi có thể cảm nhận được máu cô rất ngọt."
Ninh Mật Đường trong lòng lộp bộp.
Mạc Hoài nhướn đôi lông mày thanh tú, thần sắc có vẻ khá hài lòng, tự miêu tả: "Rất ngọt ngào và rất ấm áp."
Cô không thể không run rẩy, vội vàng ngắt lời: "Đừng, tôi một chút cũng không muốn nghe anh miêu tả mùi vị máu của mình đâu." Bởi miêu tả như vậy khiến cô ảo tưởng rằng mình biến thành thức ăn của anh, ôi trái tim cô lạnh quá.
Mạc Hoài thở dài, tóc trêи trán trượt xuống chạm lông mày, anh cũng muốn chia sẻ cảm nhận của chính mình mà.
Thời gian trôi qua quá nhanh, mua đồ về nhà, dọn dẹp, cơm nước xong xuôi trời đã tối mịt rồi. Lúc tối, Ninh Mật Đường kêu Mạc Hoài vào toilet.
"Mở miệng để tôi xem răng anh thế nào." Ninh Mật Đường ra lệnh.
"Sao phải làm thế?" Mạc Hoài gãi gãi đầu.
"Nhìn răng anh chút thôi, hé miệng đi nào."
"Ồ, đây, cẩn thận xem xem." Mạc Hoài mở miệng, lại sợ Ninh Mật Đường nhìn không được, anh còn tâm lý mà cong eo cúi xuống, dán sát vào cô, giúp cô nhìn rõ hơn.
Ninh Mật Đường tỉ mỉ ngắm hàm răng của anh, răng trắng chỉnh tề, chẳng ai nghĩ đây lại là xác chết ngàn năm sống dậy mà còn có thể giữ được hàm răng hoàn mỹ thế này, không thể tin được.
"Được rồi, giờ tôi dạy anh đánh răng nhé."
Ninh Mật Đường bóp kem đánh răng lên bàn chải: "Nghe nói ở thời cổ đại, người ta tìm một cành cây rồi làm mềm sau đó đắp thuốc lên rồi bỏ vào miệng ngậm. Nhưng chúng ta đang ở thời hiện đại, con người nên dùng kem đánh răng, mỗi buổi sáng thức dậy và mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, anh đều phải đánh răng một lần." Cô đem bàn chải đã có kem đánh răng đưa cho anh: "Nhìn tôi sử dụng rồi học theo."
Mạc Hoài học theo từng động tác của Ninh Mật Đường, uống một ngụm nước rồi nhổ ra, lấy bàn chải bỏ vào miệng.
"Động tác nhẹ một chút, chải lên xuống từ từ thôi. Đúng rồi, là như thế đó…" Ninh Mật Đường hướng dẫn: "Ai ui, bọt đó không thể nuốt, nhổ ra đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!