Thưởng Nam biết có người đi theo phía sau mình, 14 đã nhắc nhở cậu ngay khi người giấy nhỏ rơi xuống đất.
Trong đêm tối mịt mù, tiểu khu Hạnh Phúc đã cũ kỹ xập xệ, văn bản phá bỏ và di dời đã được ban hành, có lẽ vài năm nữa mảnh đất này sẽ bị phá dỡ để tái xây dựng theo quy hoạch trung tâm thương mại mới.
Những người ở trên nghĩ rằng khu vực này dù sao cũng sẽ bị phá dỡ, hơn nữa khu vực đã nằm trong diện phá bỏ di dời nên không được phép xây dựng mới, vì vậy đèn đường ở đây hỏng hóc cũng chẳng ai sửa chữa.
Một ngọn đèn còn tốt, hai ngọn đã hỏng, thêm một ngọn đèn chẳng tồi cũng chẳng tốt.
Gió quét qua con đường không có gì che chắn, Thưởng Nam đội mũ áo phao lên, hàng lông mi dài đọng một lớp sương mờ nhỏ li ti, cậu hơi không thấy rõ đường.
"Đừng để nhiệt độ cơ thể tôi tăng quá cao." Thưởng Nam cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
[14:... Được rồi, Nam Nam.]
Nhiệt độ cơ thể từ từ giảm xuống, Thưởng Nam nhét hai tay vào túi, bất chợt dừng bước quay lại nhìn phía sau.
Thưởng Nam quay lại quá đột ngột, khiến người giấy nhỏ theo sau cậu hoàn toàn không ngờ tới, sợ đến nỗi hét lên vài tiếng rồi đứng yên tại chỗ, nó nhỏ giọng nói: "Em đến để đưa anh về nhà."
Giọng nói của nó ngơ ngác, âm lượng cũng nho nhỏ, dù vừa rồi bị dọa đến mức hét lên nhưng nghe như tiếng dế kêu, đề xi ben thấp mà không đáng sợ, thậm chí còn có chút đáng yêu.
Thưởng Nam thấy nó thú vị, quay người lại, ngồi xổm xuống, chỉ vào chóp mũi mình hỏi nó, "Anh là ai?"
Người giấy nhỏ chỉ vào sau lưng mình, "Phía sau em có viết, anh là Thưởng Nam."
Nó được Ngu Tri Bạch chỉ thị tiến đến, khác với con trước, nó có đủ mắt, mũi và miệng, trong khi con trước còn không có đầy đủ ngũ quan.
Thưởng Nam bắt taxi về nhà, khi về đến nhà đã gần một giờ sáng. Ánh sáng từ đèn phòng khách hắt ra qua cửa sổ kính chạm đất chiếu vào trong sân. Thưởng Nam bước trên con đường đá trong sân, qua khung cửa sổ đối diện với ánh nhìn lạnh lùng của Đại Lệ Lệ.
[14: Tâm trạng hiện tại của Đại Lệ Lệ không ổn định. Dựa trên kinh nghiệm trước đây khi cơ thể của cậu tiếp xúc với bà ấy, tôi có thể kết luận rằng 99% đêm nay cậu sẽ bị đánh, có cần giảm đau không?]
Thưởng Nam không hề ngạc nhiên, cậu sở hữu toàn bộ ký ức của cơ thể này, cậu nhớ rõ Đại Lệ Lệ thường không kiểm soát được hành vi của mình khi phát bệnh, dù ngay cả khi bình thường, bà cũng không hẳn là một người mẹ tốt.
"Được rồi."
[[14: Nhưng thời gian chỉ có mười phút. Nam Nam, hiện tại điểm tích lũy quá ít, càng nhiều điểm tích lũy tôi mới có thể cung cấp cho cậu nhiều tiện lợi hơn. Hiện tại cậu chỉ có một ngàn điểm thôi.]
[14: Nhưng không sao cả, nếu cứu được thế giới này thành công, Nam Nam cậu có thể nhận được mười tỷ điểm tích lũy. Số điểm này ngoài việc đổi lấy các công năng của tôi, cậu còn có thể đổi thành tiền vàng trong thế giới gốc của cậu để sử dụng.]
Mười phút, Thưởng Nam phải trấn an Đại Lệ Lệ trong mười phút.
Thưởng Nam mở cửa, chưa kịp đặt balo xuống, đôi giày cũng chưa kịp tháo ra, vừa vào cửa đã ăn ngay một cú bạt tai vào mặt. Dù đã mất cảm giác đau nhưng cú tát bất ngờ khiến đầu Thưởng Nam nghiêng về một bên, cả người bị đánh ngã sang bên cạnh, tay vịn vào cửa sau lưng. Cậu ngẩng đầu lên, mờ mịt luống cuống nhìn Đại Lệ Lệ, "Mẹ…"
Mặc dù không cảm thấy đau đớn, nhưng cái tát vẫn thực sự giáng xuống mặt Thưởng Nam. Da cậu trắng như sữa bò, có cảm giác vô cùng tốt, trắng đến mức nếu bị Trương Cẩu cắn sẽ đỏ như máu, huống chi là cú tát mạnh như thế này. Nửa khuôn mặt Thưởng Nam nhanh chóng đỏ ửng, thậm chí cả tròng trắng mắt bên trái cũng xuất hiện những tia máu nhạt.
Sắc mặt Đại Lệ Lệ không thay đổi, bà vuốt lại mái tóc rủ xuống bên mặt ra sau tai, tà váy ngủ dài kéo lê trên mặt đất, "Không phải bảo mày về sớm sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Một giờ."
"Vậy......"
Thưởng Nam cắt đứt lời đối phương, môi cậu khẽ run rẩy, đau thương nhìn Đại Lệ Lệ, "Mẹ đã từng yêu con chưa?"
"Giống như mẹ yêu ba, mẹ cũng từng yêu con như thế sao?" Thưởng Nam nghẹn ngào.
Sắc mặt Đại Lệ Lệ đột nhiên trắng bệch, như thể nhớ lại chuyện cũ khiến người ta tuyệt vọng gì đó. Bà nhìn vào khuôn mặt hiện tại của Thưởng Nam, khuôn mặt giống hệt ba cậu. Thiếu niên này ngày càng trở nên tuấn tú, nhưng qua gương mặt này bà thấy mình đang ôm Thưởng Nam còn quấn tã ngồi trên ghế sofa. Trời sắp sáng ba Thưởng Nam từ công ty về nhà, thay đồ rồi lại muốn đi ngay.
Bà không thể tin chất vấn đối phương có phải coi nhà như khách sạn không, nhưng ông không thèm nhìn bà cũng chẳng nhìn Thưởng Nam.
Đại Lệ Lệ hoàn hồn lại, ngón tay bà run rẩy, chầm chậm nâng tay vuốt nhẹ lên gương mặt bên trái đã hơi sưng của Thưởng Nam, thì thầm: "Ai mà yêu con của một kẻ lừa đảo? Con của kẻ lừa đảo, cũng là kẻ lừa đảo." Khóe miệng bà cụp xuống, thả tay xuống, kéo tà váy và chậm rãi bước lên lầu, giọng nhẹ nhàng: "Không có lần sau đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!