"Cả hai người cùng đến trường à?" Trương Hỗ ngậm một cây kẹo m*t trong miệng, từ lúc Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch một trước một sau vào phòng học, hắn vẫn luôn nhìn bọn họ. Đợi đến khi họ ngồi xuống, vẻ mặt hắn mới đầy hóng hớt đến bắt chuyện, tiện tay chia cho họ vài gói thịt bò khô mà bà hắn làm.
Ngu Tri Bạch hơi nhíu mày: "Cảm ơn, tôi không ăn."
"Đưa hết cho tôi đi, tôi ăn." Thưởng Nam đoán rằng có lẽ Ngu Tri Bạch không giỏi giao tiếp và cũng không thích tiếp xúc với người khác. Mặc dù mặt ngoài không biểu lộ ra nhưng Thưởng Nam có thể nhận được nhắc nhở của 14, kể cả khi 14 không đưa ra nhắc nhở Thưởng Nam cũng có thể nhìn ra, cũng có thể đoán được.
Quái vật một thân một mình, ngoại trừ không thích người khác tới gần, cũng không được tự nhiên.
Cho đến giờ, Ngu Tri Bạch chỉ chấp nhận để Thưởng Nam lại gần.
Trương Hỗ cũng không để tâm đến việc từ chối người khác ngoài ngàn dặm của Ngu Tri Bạch. Tính cách của Ngu Tri Bạch xưa nay luôn kín đáo và rụt rè như vậy, không thân thiết với ai. Trước đây Trương Hỗ thích Ngu Tri Bạch vì dù bạn nói gì thì cậu ta cũng sẽ yên lặng lắng nghe. Nhưng bây giờ Trương Hỗ lại thích Thưởng Nam hơn, bởi vì Thưởng Nam hiện tại rất được mọi người yêu mến.
" À Thưởng Nam, chủ nhật này là sinh nhật tôi. Tôi đã mời vài người bạn đi ăn, cậu có đến không?" Trương Hỗ không biết từ đâu rút ra một quả táo, vừa cắn vừa hỏi Thưởng Nam.
Thưởng Nam nhìn thoáng qua Ngu Tri Bạch, Trương Hỗ cũng không ngốc, lập tức hiểu, hắn lại hỏi Ngu Tri Bạch, "Ngu Tri Bạch, cậu có đi không?"
Ngu Tri Bạch đang làm bài tập, nghe Trương Hỗ gọi tên mình cậu ta mới ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn về phía Thưởng Nam. Chỉ nhìn vài giây rồi cậu ta lại cúi đầu xuống.
"Nam Nam đi, tôi sẽ đi."
Nam Nam?
Đợi đã.
Để biểu đạt sự khiếp sợ của mình, Trương Hỗ hung tợn cắn một miếng táo lớn, nước trái cây văng khắp nơi, hai mắt hắn trợn tròn, không nhai đã nuốt sống.
"Quan hệ của các cậu tiến triển nhanh vậy sao? Đã gọi bằng tên cúng cơm rồi?"
Thưởng Nam thiếu chút nữa không phản ứng kịp, khi đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Trương Hỗ, cậu thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn.
Ánh mắt của Trương Hỗ liên tục di chuyển qua lại giữa Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch, rồi như bừng tỉnh, kéo dài giọng "Ồ ~~~", " Tôi hiểu, tôi hiểu rồi. Giờ bạn bè đều như các cậu, đến sinh nhật tôi thì nhớ cùng đến nhé." Nói xong hắn không hề có ý muốn nghe giải thích, nghiêng đầu cười đến không dừng lại được.
Thưởng Nam đặt thịt bò khô lên bàn, hỏi Ngu Tri Bạch: "Sao đột nhiên cậu gọi tên cúng cơm của tôi?"
Ngu Tri Bạch ngước mắt lên, "Vì chúng ta là bạn, cậu đã nói vậy mà."
Thưởng Nam bất chợt tò mò, "Ngu Tri Bạch, bạn bè với cậu có ý nghĩa gì?"
"Tính duy nhất, tính bài xích, tính độc chiếm. "Từ tối hôm qua, thái độ và cách nói chuyện của Ngu Tri Bạch với Thưởng Nam đã thay đổi rõ rệt, khác biệt hoàn toàn so với cách cậu ta đối xử với người khác.
Nghe câu trả lời của Ngu Tri Bạch, Thưởng Nam cúi đầu, ghé sát lại gần Ngu Tri Bạch mà hỏi nhỏ, "Có phải cậu đang hiểu lầm gì về quan hệ bạn bè không?"
Ngu Tri Bạch lật một trang bài tập trong tay: "Không hiểu lầm."
[14: Tư duy hình thức của quái vật khác với con người, có lẽ đối với cậu ta thì bạn bè chính là như vậy, duy nhất, bài trừ, độc chiếm. Đối với cậu mà nói là chuyện tốt, ít nhất cậu đã có được chiếc thẻ thông hành để tiếp cận cậu ta.]
Tuy nói như thế, nhưng Thưởng Nam luôn cảm thấy là lạ.
Tiết học buổi chiều, Trương Tuyết Lệ thông báo rằng tuần sau họ sẽ đi dã ngoại ở khu biệt thự Kim Tử Hồ tại Phường Hồi Nam, đi trong ngày và về vào ngày hôm sau.
Các trường trung học khác, khi lên tới lớp 12 thì hầu như các hoạt động ngoại khóa đều đã bị dừng lại hoàn toàn. Nhưng đối với lớp 12 của Thưởng Nam chỉ là giảm bớt khoảng một phần ba. Một mặt là vì trường rất tự tin vào việc giảng dạy và kết quả học tập của học sinh, mặt khác là vì một phần ba học sinh trong lớp đã định hướng đi du học, phần còn lại thì điểm số trong các kỳ thi cũng không bao giờ quá tệ.
Phát triển toàn diện, kết hợp giữa học và chơi là tôn chỉ giảng dạy của Trường Trung học Xương Dục, từ chối tạo áp lực quá lớn cho học sinh trong khuôn khổ hợp lý, không ảnh hưởng đến thành tích, trường luôn cho phép học sinh có được sự tự do tối đa.
Kim Tử Hồ cách xa trung tâm thành phố, biệt thự không quá dày, nhưng lại có cảnh quan đẹp, hồ nước trong vắt.
Thừa dịp tuyết chưa rơi, gần dịp tết dương lịch, trường đưa học sinh đi dạo thư giãn.
Buổi tối tan học, Thưởng Nam do dự hỏi Ngu Tri Bạch: " Tôi đưa cậu về nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!