Thưởng Nam đứng yên tại chỗ chờ đợi, chẳng mấy chốc khuôn mặt của tất cả mọi người xung quanh lại trở về như lúc ban đầu. Biểu cảm của họ cũng không khác gì trước đây, cũng có thể là do Thưởng Nam trước đó không để ý kỹ biểu cảm của họ.
Biểu cảm của họ khô khan cứng ngắc rập khuôn, đều như nhau. Gương mặt phẳng lì, bước chân di chuyển vô cùng mất tự nhiên, phần sau đầu dẹt khô quắt như bị lực nặng gì đó nghiền nát.
Khi mấy nam sinh kia lại va vào, Thưởng Nam thuận thế nắm lấy cổ tay đối phương. Đối phương không hề giãy dụa, vẫn giữ biểu cảm tươi cười nhìn Thưởng Nam.
"Có chuyện gì không?" Nó đờ đẫn nhìn Thưởng Nam, con ngươi đen nhánh, đôi mày dài đen như than xếch chéo lên thái dương, môi đỏ sẫm, khóe miệng kéo dài đến tận mép má.
Thưởng Nam cúi xuống nhìn cổ tay trong tay mình, cảm giác cứng rắn mà lạnh buốt. Cậu ngừng thở, vội buông tay cuống quít lùi lại phía sau vài bước, lưng đập vào lan can.
Nhưng cậu bất chấp cảm giác đau đớn vịn vào lan can. Ngẩng đầu lên nhìn vào lớp học trước mặt, những bức tường trắng như tuyết, ánh đèn chói lóa, học sinh và giáo viên vẫn còn ở trong lớp chưa rời đi, nam sinh nữ sinh đi lại trong hành lang, khuôn mặt tái nhợt quỷ dị, biểu cảm ngây dại lại đờ đẫn.
Tiếng nhạc vui vẻ sau tiếng chuông tan học bỗng biến thành một bài đồng dao chậm rãi trầm thấp, đài phát thanh thỉnh thoảng giật cục, xen lẫn tiếng điện xẹt và tiếng hỗn tạp.
"... Tìm đi tìm, tìm bạn... tìm được một người... bạn tốt…"
Hành lang vang vọng tiếng vọng, giai điệu kéo dài không giống như một bài đồng dao, mà giống như một bản nhạc buồn được ngâm xướng nhiều lần.
Cảnh không đúng lúc, âm nhạc không đúng lúc, nhân vật không đúng lúc, tất cả kết hợp lại như một giấc mơ ảm đạm phi lý. Những khuôn mặt trong hành lang vội vã xuyên qua, trông như đang tiễn đưa ai đó. Tòa nhà dạy học này giống như một ngôi nhà linh thiêng xa hoa đang sáng đèn, vang lên tiếng nhạc tang lễ. Những người qua lại trong hành lang dừng chân trong lớp học, là những kẻ hầu, là những người phục vụ.
Thưởng Nam quan sát xung quanh, cậu đang ở trong một tòa nhà dạy học, nhưng cũng không hẳn là vậy. Nói đúng ra thì cậu như đang ở giữa một nghi lễ long trọng nào đó.
[14: Đây là ảo cảnh, cậu ta muốn cho cậu xem gì đó.]
[14: Xung quanh không có nguy hiểm.]
[14: Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể không có việc gì hoàn hảo mà đi ra ngoài. Việc cậu ta tạo ra thứ này chắc chắn có động cơ riêng, nhưng cụ thể động cơ là gì thì chúng ta không rõ. Vì vậy, cũng có khả năng chúng ta sẽ mãi mãi bị giam cầm trong ngôi nhà linh thiêng do ảo cảnh này tạo ra.]
"Chúng ta? "Thưởng Nam chần chờ.
[14: Đúng vậy, là chúng ta. Nghi lễ này được tạo ra để giam cầm cậu, không phải là một nơi tồn tại khách quan trong thế giới này. Còn tôi, tồn tại trong thần thức của cậu. Cậu bị giam cầm, đương nhiên tôi cũng không thoát ra được.]
[14: Nam Nam, cứu mạng…]
Thưởng Nam thở ra một hơi, kéo chặt áo khoác, nhìn những "học sinh" đang đồng loạt đi về một hướng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Theo sau nhìn xem."
"Chắc là, có thể theo sau được chứ?" Thưởng Nam đặt ngón tay lên lan can, trượt dọc theo nó.
Là hệ thống, 14 không thể can thiệp vào sự lựa chọn của kí chủ, không thể ngăn cản lựa chọn của họ. Thực tế nó cũng không có khả năng can thiệp hay cản trở.
14 cần kí chủ cung cấp dữ liệu, tiến trình nhiệm vụ của kí chủ trong thế giới này cũng là quá trình nó thu thập cốt truyện.
Cho dù lúc này kí chủ lao tới tử vong.
Nhưng vấn đề bây giờ là, nó và kí chủ đều bị mắc kẹt trong ảo cảnh này.
Đây không phải lần đầu 14 làm hệ thống, nhưng đây là lần đầu tiên nhiệm vụ nhắm vào một đối tượng không phải con người. Khi rút thăm được nhiệm vụ này, đồng nghiệp của nó đã bày tỏ sự cảm thông, nói rằng nếu nó không trở về được, chúng sẽ chia nhau số điểm tích lũy trong tài khoản của nó.
Trước đây nó đã từng làm hệ thống chuyên về các nhiệm vụ ngược tra, nhưng không phải mỗi kí chủ đều có thể thoát thân thành công từ mỗi thế giới. Các đối tượng nhiệm vụ của hệ thống ngược tra thường có sức hút mạnh mẽ, đa số kí chủ trong quá trình thực hiện nhiệm vụ đã bỏ cuộc, tự để mình sa ngã, dù biết rằng sự sa ngã này sẽ khiến họ chết ngay lập tức trong thế giới ban đầu, họ vẫn không chút do dự.
Lòng người khó dò, đó là điều mà não chủ luôn nhắc đến trong mỗi cuộc họp thường niên.
Nhưng lòng của quái vật, sao lại khó dò hơn cả con người?
14 mở hồ sơ của Ngu Tri Bạch ra, nhận thấy giá trị hắc hóa của cậu ta không có dấu hiệu tăng lên. Vậy, rốt cuộc là vì sao?
Tiếng đồng dao vẫn luôn ngâm nga bên tai Thưởng Nam, du dương uyển chuyển. Nếu đó là một giai điệu và tiết tấu bình thường, có lẽ nó sẽ giảm bớt phần nào nỗi sợ hãi của Thưởng Nam. Nhưng giọng hát thong thả lại sắc bén kia chỉ càng làm tăng thêm sự nỗi sợ hãi vào lòng người trong đêm tối.
Dọc theo hành lang, Thưởng Nam nhận ra số lượng "người" xung quanh càng ngày càng ít, từ chật chội trở nên trống trải, cho đến khi cả tiếng vọng của bài hát cũng dần biến mất. Xung quanh trở nên tĩnh lặng, ở chỗ rẽ trước mặt xuất hiện một nam sinh đứng quay lưng lại với Thưởng Nam.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!